Cũng chỉ có lúc ở cùng với Trần Nguyễn Linh, lòng của Lý Hồng Viễn mới có thể bình yên, không nghĩ đến những chuyện rối rắm, phức tạp ngổn ngang kia.
Mà Xuân Nha... hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Lý Hồng Viễn không muốn thu nhận cặp chị em đó, hôm đó ông ta chỉ là nhìn thấy Xuân Nha khóc tới đáng thương, nhất thời đầu óc mê muội, mới ngủ với cô ta.
Sau chuyện này Lý Hồng Viễn cũng hối hận, bây giờ ông ta nhìn thấy Xuân Nha, đều cảm thấy không được tự nhiên.
Nghe lời này của Lý Hồng Viễn, Lý Sính Đình còn ở đây có lẽ sẽ cảm thấy áy náy, nhưng nội tâm Tô Hòa lại không có một tia gợn sóng nào.
Người giống như Lý Hồng Viễn, Tô Hòa đã gặp quá nhiều.
Ban đầu lúc Lý Hồng Viễn và Trần Nguyễn Linh ngủ với nhau, có thể giải thích là do người ta chuốc say, vì vậy mới vô tình xảy ra chuyện.
Sau đó ông ta rơi vào bẫy tình của Trần Nguyễn Linh, cũng có thể đổ trách nhiệm lên đầu Tô Hòa và Lý phu nhân không hiểu ông ta, ông ta phiền não, buồn khổ, cần một hồng nhan tri kỷ giải tỏa ưu sầu tồn đọng.
Vậy sao ông ta lại ngủ với Xuân Nha?
Là uống rượu? Là tâm tình buồn rầu? Hay là bởi vì... lỗ tai quá mềm?
Nếu chuyện này xảy ra trên người Nghiêm Lâm, cho dù là Trần Nguyễn Linh đó nhảy lên người của hắn, Nghiêm Lâm cũng sẽ không nhất thời hồ đồ mà trúng mỹ nhân kế của Trần Nguyễn Linh.
Đây chính là sự khác nhau của ý chí kiên định và do dự, thiếu quyết đoán.
Không ai ép Lý Hồng Viễn làm một Nghiêm Lâm thứ hai, ông ta muốn cưới Di nương thì cưới đi, còn làm ra vẻ vô tội, vậy thì có chút đáng ghét.
Lý phu nhân không mềm lòng giống Lý Hồng Viễn, bà hiếu thuận với cha mẹ chồng, săn sóc chu đáo cho Lý Hồng Viễn và Lý Sính Đình, cũng sắp xếp Lý gia chu toàn, ngăn nắp.
Bà là một người phụ nữ nhàn tĩnh, trí tuệ, lúc còn trẻ đã theo chân Lý Hồng Viễn chịu đựng kham khổ.
Lần này tức giận với Lý Hồng Viễn, không chỉ vì chuyện nạp Di nương, bà là đau lòng danh tiếng của Tô Hòa, giận Lý Hồng Viễn vô trách nhiệm, xảy ra chuyện liền trốn tránh, đẩy Tô Hòa lên đầu sóng ngọn gió giải quyết.
Bây giờ mọi chuyện lắng xuống, Lý Hồng Viễn lại qua lại với Trần Nguyễn Linh, lúc này mới khiến cho đáy lòng Lý phu nhân rét lạnh.
Lý Hồng Viễn chỉ nhìn thấy tủi thân của mình, còn nghĩ mình không hề sai lầm, thậm chí cảm thấy là Lý phu nhân không thông cảm cho ông ta.
Đàn ông như
vậy, nói trắng ra chính là một kẻ không biết gánh vác, không có trách nhiệm, trong xương trong thịt đều lộ ra sự lạnh lùng, ích kỷ.
"Cha, những thứ ngài nói tôi đều hiểu, tôi cũng không muốn dính vào chuyện hậu viện của ngài, chỉ là có một chuyện."
Ánh mắt Tô Hòa lạnh như băng, sắc bén, âm lãnh, "Trần Nguyễn Linh không thể qua cửa! Nếu ngài muốn cưới Xuân Nha tôi không có ý kiến, dù sao cũng là người do bà nội chọn, biết rõ gốc gác."
Nghe lời này của Tô Hòa, Lý Hồng Viễn lập tức nhíu chặc chân mày.
Lý Hồng Viễn nhìn Tô Hòa, ông ta cân nhắc hỏi, "Đây là ý con, hay ý của Đốc quân?"
"Ngài cảm thấy thế nào?" Tô Hòa giương môi cười nhạt, "Tôi nghe nói cha của Trần Nguyễn Linh lui tới mật thiết với người Nhật, Đốc quân ghét nhất chính là người Nhật."
Lý Hồng Viễn không nhịn được, giải thích thay cho Trần Nguyễn Linh, "Nhưng chuyện này không liên quan đến Nguyễn Linh, một con ngựa..."
Tô Hòa không kiên nhẫn cắt đứt lời của ông ta, "Cha, ngài tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết đạo lý cẩn tắc vô áy náy*?"
*Cẩn tắc vô áy náy: Cẩn thận thì không hối hận.
"Cho dù Trần Nguyễn Linh có liên quan đến người Nhật hay không, cha cô ta, huynh trưởng của cô ta có, vậy thì cô ta có, sau này nếu có người dùng chuyện này để gièm pha ngài thì như thế nào?"
"Hơn nữa, Đốc quân vốn bởi vì chuyện của Trần gia mà bất mãn với ngài, vì một người phụ nữ mà ngài phải đến nông nỗi này sao?"
Tô Hòa nói thẳng đến điểm trọng yếu, "Tín nhiệm của Đốc quân ngài không cần nữa? Tiền đồ tốt đẹp ngài cũng không cần luôn?"
Lý Hồng Viễn không lên tiếng, bây giờ tâm ông ta loạn như ma.
Xuân Nha và Thu Hoa không được học hành, Lý Hồng Viễn và bọn họ không hề có đề tài chung.
Nhưng Trần Nguyễn Linh lại khác, cô ta là khuê tú của gia đình lớn, Lý Hồng Viễn và cô ta ở bên nhau, giữa bọn họ không hết chuyện để nói.