"Cha, chúng tôi cũng nhìn mặt mũi của ngài, cho nên lần này ly hôn sẽ không đăng báo, ngài giữ cho mình chút thể diện đi." Tô Hòa.
Âm thanh của cô không nhẹ, không nặng, nhưng từng câu đều đâm vào lòng Lý Hồng Viễn.
Vừa rồi Lý Hồng Viễn còn ôm một bụng đầy lửa giận, giờ đây như một quả bóng xì hơi, chỉ còn lại chán nản.
Thời đại này, cho dù là ly hôn hay kết hôn, đều bị báo chí để ý, không cẩn thận còn lên trang nhất.
Lý Hồng Viễn là một người có mặt mũi ở Du thành, nếu thật sự ly hôn với Lý phu nhân, trong giới quyền quý nhất định không thể giấu được, nhưng ít ra dân chúng bình thường sẽ không biết.
"Tình nghĩa vợ chồng nhiều năm như vậy, các người thật sự..." Lý Hồng Viễn đỏ mắt, dường như không thể nói tiếp được nữa.
Trên mặt ông ta mang theo ưu tư phức tạp, không rõ là ủ rũ, hay chua xót khổ sở, nhưng trong lời nói lại xen lẫn bi thương, đau xót.
Lý Hồng Viễn như vậy, ngược lại giống như Tô Hòa và Lý phu nhân có lỗi với ông ta, không để ý đến tình cảm nhiều năm, thẳng tay, nhẫn tâm vứt bỏ ông ta.
Tô Hòa cảm thấy buồn cười, cô mở miệng, "Lúc mẹ tôi thương tâm, khổ sở, ngài vẫn đang ở nơi dịu dàng tỏa hương nào đó, lúc tôi thương tâm, khổ sở, ngài đang ngồi bên cạnh Trần Nguyễn Linh."
Lý Hồng Viễn bị Tô Hòa nói lý, ông ta cúi đầu đỡ trán, dáng vẻ suy sụp, chán nản.
Tô Hòa cũng không dài dòng, cô lấy ra một bản giấy ly hôn.
Vị diện này không có thứ gọi là giấy ly hôn, đây là do Tô Hòa tự viết, Lý phu nhân đã ký tên, chỉ cần Lý Hồng Viễn ký tên, lăn dấu tay, bản hiệp nghị ly hôn này xem như có hiệu lực.
"Nhiều năm nay mẹ tôi theo ngài chịu không ít khổ cực, ngài có ngày hôm nay, bà ấy cũng tốn không ít sức lực, cho nên các người cũng nên chia cho mẹ tôi một ít gia sản, đây là suy nghĩ của tôi, ngài xem qua một chút đi."
Tô Hòa đưa tờ giấy ly hôn cho Lý Hồng Viễn, "Nếu như không có vấn đề gì, ngài ký tên là xong, Lương phó quan sẽ làm chứng cho chúng ta, hiệp nghị ly hôn này liền tự động có hiệu lực."
Thấy lần này Tô Hòa đến là có chuẩn bị, trên mặt Lý Hồng Viễn càng đau buồn.
Mới
vừa bị Trần Nguyễn Linh đả kích một phen, bây giờ Tô Hòa và Lý phu nhân lại muốn nháo với ông ta, trong lòng Lý Hồng Viễn đau như dao cắt.
Ông ta nhìn Tô Hòa, khóe mắt đỏ lên, đầu ngón tay run run, nhận lấy tờ giấy ly hôn.
"Được." Lý Hồng Viễn cười lên, nhưng nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc, nơi sâu nhất trong đáy mắt cũng lộ ra vẻ khổ sở, "Con gái ta đã trưởng thành rồi, cha cũng không quản được con nữa."Tô Hòa cũng không nói lời nào.
Bây giờ không phải do Lý Hồng Viễn lòng lang, dạ sói, lạnh lùng vứt bỏ, cho nên ông ta ngược lại có thể chỉ trích Tô Hòa và Lý phu nhân.
Nếu đổi lại là Lý Hồng Viễn gả Lý Sính Đình đi xa, cũng không cảm thấy ông ta có nhiều tình cha con lắm.
Quả nhiên, đàn ông nản lòng thật không thể trêu chọc, dáng vẻ giống như toàn thể thiên hạ đều đang có lỗi với bọn họ.
Thấy trên mặt Tô Hòa không có nửa phần dao động, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đó, Lý Hồng Viễn càng thêm ngoan độc, sau đó lấy bút thép từ trong túi âu phục ra.
"Ta hiểu ý của các người." Lý Hồng Viễn vừa tức vừa khó chịu, ông ta cũng không đọc qua giấy hòa ly, trực tiếp cầm bút ký tên mình lên.
Ký tên xong, Lý Hồng Viễn quăng bút thép đi, Tô Hòa gọi ông ta, "Cha."
Lý Hồng Viễn đưa mắt nhìn cô, âm thanh mang theo tự giễu, "Ta còn là cha cô sao?"
Tô Hòa mở hộp mực lăn tay ra, "Ấn dấu tay đi."
Lý Hồng Viễn tức giận, mặt đỏ rần, ông ta đoạt lấy hộp mực, trầm mặt lăn dấu tay mình lên giấy.
Lần này Lý Hồng Viễn rời đi, Tô Hòa cũng không thèm quan tâm ông ta, chỉ nói với Lương Mộc, "Lương phó quan, làm phiền anh làm chứng, ký tên mình xuống."
Bị buộc phải xem tuồng kịch gia đình tan vỡ, Lương Mộc ít nhiều cũng có chút lúng túng, hắn vội vàng ký tên mình lên.