"Đừng gọi." Tô Hòa mở miệng.
Cảnh Miên Miên còn tưởng rằng Tô Hòa khách khí, cho nên mạnh mẽ khoát tay một cái.
:Không sao đâu, cho dù tớ đánh thức anh trai, anh ta cũng không giận đâu, cùng lắm chỉ niệm câu trách móc sao giờ này tớ còn chưa ngủ." Cảnh Miên Miên vừa nói, vừa lấy điện thoại, chuẩn bị bấm số.
Tô Hòa ngăn cản Cảnh Miên Miên, "Tôi không phải khách khí với cậu, chỉ là đột nhiên tôi nghĩ ra, lần này để cho Lâm Thạch Nham nếm chút khổ sở cũng là chuyện tốt, cũng không thể lúc nào cũng nuông chiều nó như vậy."
Nghe lời này, Cảnh Miên Miên quay đầu lại nhìn Tô Hòa, ánh mắt của cô ấy mang theo vẻ không xác định.
"Cậu nghiêm túc sao? Cậu không sợ mẹ cậu một nháo, hai thắt cổ, ba tự vẫn à?" Cảnh Miên Miên hỏi.
Cảnh Miên Miên cũng cảm thấy Lâm Thạch Nham là kẻ không biết điều, cậu ta sớm nên chịu khổ trong cục cảnh sát một chút.
Nhưng tình cảnh bây giờ của Lâm gia...
Nói khó nghe một chút, tất cả mọi người đều đang bóc lột Lâm Thiển, cha Lâm bệnh, tiền thuốc thang là gánh nặng trên vai Lâm Thiển.
Mẹ Lâm mặc dù cũng sẽ giúp đỡ kiếm tiền, nhưng chút tiền đó cũng bị Lâm Thạch Nham cầm đi, căn bản không hề đến giúp Lâm Thiển.
Không chỉ như vậy, mẹ Lâm còn rất thiên vị Lâm Thạch Nham, mỗi lần Lâm Thạch Nham gây chuyện, bà ấy sẽ bắt buộc Lâm Thiển phải ra mặt giải quyết cho Lâm Thạch Nham.
Dĩ nhiên, cuối cùng người giải quyết tất cả là Cố Thời Diễn, nhưng mà chuyện này khiến cho Lâm Thiển đứng trước mặt Cố Thời Diễn, cảm giác có chút không được tự trọng.
Cô và Lâm gia nợ Cố Thời Diễn quá nhiều, những thứ nợ kia đè cô đến thở không nổi, cho nên quan hệ của cô và Cố Thời Diễn, ngay từ lúc bắt đầu đã không bình đẳng.
Lâm Thiển biết Cố Thời Diễn xem thường Lâm gia bọn họ, cô cũng không muốn lúc nào cũng mượn tiền Cố Thời Diễn.
Chỉ là Lâm Thiển gặp khó khăn, vòng quay vòng lại, cuối cùng cũng vòng không ra, vẫn phải đi con đường mượn tiền Cố Thời Diễn.
Cũng giống như lần này, Lâm Thiển không còn mặt mũi mở miệng với Cố Thời Diễn, cô vẫn phải nhờ vả những người khác, nhưng vẫn không thể tránh né, dây dưa với Cố Thời Diễn như cũ.
Lâm Thiển vì người Lâm gia mà cầu xin Cố Thời Diễn, hắn cảm thấy Lâm Thiển là vì tiền nên mới kết hôn với hắn.
Nhưng nếu Lâm Thiển thà rằng nhờ vả người ngoài, cũng không muốn tìm hắn giúp đỡ, Cố Thời Diễn càng tức giận hơn, cảm thấy đối phương căn bản không xem hắn là chồng.
Cho tới bây giờ, hắn chưa từng xem trọng Lâm Thiển, nhưng lại muốn Lâm Thiển mọi chuyện đều lấy hắn làm
trọng.
Ngọn nguồn của Cố Thời Diễn khiến cho Tô Hòa không nhìn được, cô cũng không phải Lâm Thiển, sẽ không chiều mấy tật xấu này của hắn, cũng sẽ không lúc nào cũng chạy theo sau lau mông cho Lâm Thạch Nham.
"Nhà chúng tôi bây giờ không giống trước kia, Thạch Nham không thể tiếp tục tùy hứng như vậy, nếu như lần này tôi còn dung túng nó, lần sau không biết nó còn gây ra chuyện lớn gì." Tô Hòa nhàn nhạt mở miệng.
"Đúng đúng, em trai cậu là người không hiểu chuyện, sớm nên được dạy dỗ." Cảnh Miên Miên rất đồng ý với Tô Hòa.
Thấy không phải Tô Hòa khách khí, Cảnh Miên Miên cũng không gọi điện thoại.
-
Chờ Tô Hòa tắm xong ra ngoài, Cảnh Miên Miên đang ngồi xếp bằng trên sa lon, chơi trò chơi.
"Thiển Thiển, khát hay đói thì tự mở tủ lạnh nhé, tớ chơi xong một ván với đám rùa bò này sẽ chơi với cậu." Cảnh Miên Miên nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, cũng không ngẩng đầu lên, nói với Tô Hòa.
Tô Hòa cũng không khách khí, dày vò, dằn vặt nãy giờ, cũng tới mười một giờ tối rồi, Tô Hòa cũng đói.
Tô Hòa lấy một ít trái cây, rửa sơ qua, lúc cô bưng vào phòng khách, Cảnh Miên Miên vừa mới đánh xong một ván.
Cảnh Miên Miên đưa tay cầm lấy một quả bồ đào nhét vào trong miệng, "Nói xem, ngày mai chúng ta tìm được Cố Thời Diễn thì nên tính sổ như thế nào? Là ngắt, hay xiên hắn thành một xâu thịt dê?"
"Tôi định ly hôn." Tô Hòa bình tĩnh mở miệng.
Cảnh Miên Miên suýt chút nữa sặc bồ đào, cô trợn to mắt, khiếp sợ nhìn Tô Hòa.
Cảnh Miên Miên nuốt xong hết bồ đào trong miệng, sau đó nói, "Cậu, cậu nghiêm túc?"
Mặc dù Cảnh Miên Miên luôn miệng nói muốn hành hạ Cố Thời Diễn, nhưng cô biết Lâm Thiển không bỏ được.
Cảnh Miên Miên là người duy nhất biết Lâm Thiển thích Cố Thời Diễn.