Nghe lời này của Tô Hòa, Lý tẩu giật mình nhìn Tô Hòa.
Ngay tại lúc Lý tẩu còn đang sửng sốt, Tô Hòa xoay người đi lên lầu hai.
Trong chốc lát Lý tẩu thấy Tô Hòa đi vào phòng để đồ, lấy ra một cái vali hành lý kéo về trong phòng ngủ, nhìn thấy dáng vẻ giống như là đang dọn đồ rời đi.
Lý tẩu sửng sốt đứng tại chỗ ước chừng ba mươi giây, sau khi tỉnh hồn mới vội vàng gọi điện thoại cho Cố Thời Diễn.
Lúc điện thoại của Lý tẩu gọi đến, Cố Thời Diễn đang họp, nhìn thấy là điện thoại nhà, đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Lâm Thiển về nhà rồi.
Cố Thời Diễn ra hiệu ngừng lại với giám đốc đang báo cáo, sau đó cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng họp.
Ra khỏi phòng họp, Cố Thời Diễn mới nhận điện thoại.
"Chuyện gì?" Giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt của Cố Thời Diễn xuyên qua điện thoại, truyền đến trong tai Lý tẩu.
"Tiên sinh, phu nhân về rồi." Lý tẩu bế tắc nói.
Nghe nói Tô Hòa quay về, Cố Thời Diễn cũng không để ý giọng nói của Lý tẩu có điểm kì quái.
Đáy lòng Cố Thời Diễn đột nhiên buông lỏng một chút, nhưng giọng nói vẫn rất lạnh lùng, ra vẻ không để ý.
"Tôi biết rồi, cứ như vậy đi." Thái độ Cố Thời Diễn lãnh đạm.
Nghe được ý muốn cúp điện thoại của Cố Thời Diễn, Lý tẩu vội vàng bồi thêm một câu, "Tiên sinh, phu nhân cô ấy... Tôi thấy cô ấy cầm một cái vali hành lý đi vào phòng ngủ."
Chân mày của Cố Thời Diễn dựng lên, con ngươi đen nhánh híp lại, nhất thời phát ra tia sáng lạnh.
"Cái gì gọi là cầm vali hành lý đi vào phòng ngủ?" Cố Thời Diễn bực dọc.
Hắn kéo cà vạt của mình một cái, cảm thấy trong ngực có chút bực bội, khó chịu, cho nên âm thanh cũng u ám hơn nhiều, "Cô ấy muốn làm gì?"
"Phu nhân... phu nhân nói muốn... muốn ly hôn với ngài, cô ấy hỏi hôm nay ngài có thời gian đi cục dân chính làm thủ tục ly hôn không?" Lý tẩu nhắm mắt hỏi.
Hai chữ ly hôn giống như đòn nặng nề, mạnh mẽ giáng xuống ngực Cố Thời Diễn, khiến cho tim hắn đột nhiên co rúc lại một đợt.
Bởi vì loại co rúc này quá mức mãnh liệt, cho nên tim có chút đau nhói.
Tay nắm cà vạt của Cố Thời Diễn cứng đờ, đầu ngón tay cũng trắng bệch, hắn giống như là không kịp phản ứng, hỏi lại một lần
nữa.
Lý tẩu không thể làm gì khác hơn là lặp lại: "Phu nhân vừa quay về, liền nói muốn ly hôn với ngài, bây giờ đang thu dọn đồ đạc trong phòng, tiên sinh, bây giờ có tiện về nhà không?"
Cố Thời Diễn không lên tiếng, hắn duy trì tư thế nghe điện thoại ước chừng mấy phút, lâu đến mức Lý tẩu còn tưởng là hắn đã cúp điện thoại.
"Tiên sinh?" Lý tẩu nhịn không được, mở miệng nhắc một tiếng.
"Tôi biết rồi." Cố Thời Diễn vẫn như cũ nói mấy lời này, trong tròng mắt của hắn lại mang theo ưu tư nhàn nhạt, giống như lo nghĩ, sự trầm tĩnh bình thường đã không thể che giấu ưu tư của hắn.
Hắn nói xong liền cúp điện thoại, cũng không nói là có về hay không, Lý tẩu chỉ có thể nhẹ nhàng than thở.
Cũng không biết bọn họ làm sao lại nháo lớn đến mức này, Lý tẩu rất thổn thức.
-
Đồ của Lâm Thiển không nhiều, một vali hành lý đã chứa đủ.
Ngôi nhà này không hề có cảm giác an toàn đối với Lâm Thiển, cho nên cô cũng không để quá nhiều đồ của mình ở nơi này, bởi vì ba năm sau còn phải dọn đi.
Sau này, khi dọn từng món đồ của mình khỏi ngôi nhà này, cũng giống như từng chút cắt đứt toàn bộ tình cảm của mình đối với Cố Thời Diễn vậy.
Lâm Thiển không muốn khiến bản thân mình khổ sở như vậy, cho nên không dám để quá nhiều đồ của mình lại.
Sau khi thu dọn đồ xong, Tô Hòa liền xách vali hành lý ra ngoài.
Lý tẩu mặt đầy chần chừ đứng ngay cầu thang, thấy Tô Hòa ra khỏi phòng, Lý tẩu muốn nói lại thôi.
"Lý tẩu, chị gọi cho Cố Thời Diễn chưa?" Tô Hòa đi xuống cầu thang, "Nếu như hôm nay anh ta không có thời gian, vậy tôi không ở đây chờ anh ta nữa."