Câu này của Tô Hòa khiến cho lời nói tiếp theo của mẹ Lâm bị nghẹn lại trong miệng, bà ta lộ ra biểu cảm không thể tin nổi, "Con nói gì?"
"Ngày mai chuyển phòng bệnh cho ba tôi đi, sau này Cố Thời Diễn sẽ không bỏ tiền thuốc thang nữa, chúng ta không trả nổi phòng bệnh VIP này, chuyển tới phòng bệnh bình thường đi." Tô Hòa mở miệng.
"Tại sao tụi con ly hôn?" Mẹ Lâm khiếp sợ, âm thanh cũng nhọn hoắc.
Cha Lâm ngủ say bên cạnh, nghe thấy lời này của mẹ Lâm cũng mở mắt.
"Các người ồn ào gì vậy?" Cha Lâm nhìn mẹ Lâm một chút, sau đó đem tầm mắt dán chặt vào người Tô Hòa, "Ly hôn cái gì? Ai ly hôn với ai?"
Mạng của cha Lâm vẫn luôn gắn chặt với thuốc, bây giờ ông ta không thể kích động, cũng không chịu nổi đả kích.
Nhưng chuyện ly hôn của Tô Hòa và Cố Thời Diễn thật sự quá lớn, mẹ Lâm nhịn không nổi liền bật thốt lên, "Cố Thời Diễn muốn ly hôn với Tiểu Thiển nhà chúng ta."
Nghe lời này, cha Lâm không thở nổi, suýt chút nữa bất tỉnh tại chỗ.
"Tại sao đang êm đẹp lại muốn ly hôn? Có phải con chọc giận Thời Diễn hay không?" Cha Lâm vùng vẫy ngồi dậy.
Ông ta nhìn Tô Hòa, tận tình khuyên, "Tình cảnh nhà ta con cũng biết, lúc này hai con ly hôn, không phải là muốn chặt đứt mạng ta sao?"
Nếu không có Cố Thời Diễn, cha Lâm không ở nổi phòng bệnh VIP, hộ lý cao cấp bọn họ cũng phải sa thải, còn có bác sĩ chính của cha Lâm, đó là chuyên gia nổi tiếng nhất trong nước.
Ngôi nhà mà mẹ Lâm và Lâm Thạch Nham đang ở, là sính lễ mà Cố Thời Diễn cho Lâm Thiển.
Căn hộ kia chính là tài sản duy nhất mà Lâm Thiển có được, bởi vì lúc Cố Thời Diễn mua, đã viết tên Lâm Thiển lên chủ hộ.
Cũng bởi vì Lâm gia được đãi ngộ quá tốt, mới khiến cho bọn họ một cảm giác cấp bách cũng không có, thậm chí bọn họ vẫn còn tưởng mình còn là Lâm phu nhân và Lâm công tử.
"Bản thân hôn nhân cũng có nhiều chuyện không thể nói trước được, hơn nữa điều kiện của Cố Thời Diễn ưu tú như vậy, nhà chúng ta lại xảy ra vô số chuyện, Cố Thời Diễn cho dù có tình cảm sâu nặng với tôi, bây giờ cũng cạn kiệt rồi."
"Anh ta nghe Thạch Nham lái xe của anh ta, đụng người khác, sau đó liền nổi trận lôi đình với tôi, bây
giờ anh ta không chỉ muốn ly hôn với tôi, còn có ý muốn thanh toán số tiền mà nhà chúng ta nợ anh ta."
Tô Hòa nhìn mẹ Lâm, ánh mắt lạnh như băng, "Mẹ, tôi cũng đã nói với ngài, bảo ngài gọi cho Thạch Nham nói nó trả lại xe sớm một chút, bây giờ thì tốt rồi, lần này Cố Thời Diễn thật sự nổi giận."
Nghe được lời nói chỉ trích của Tô Hòa, dáng vẻ kiêu căng của mẹ Lâm nhất thời giảm xuống, chỉ là vẫn như cũ, không nhịn được lẩm bẩm một câu.
"Chuyện này cũng không thể đổ hết lên người ta, bình thường tình cảm của con và Thời Diễn rất tốt, cậu ta cũng không đến nỗi vì một chuyện nhỏ như vậy, muốn ly hôn với con." Mẹ Lâm thấp giọng nói.
Giọng Tô Hòa mỉa mai, cô giương môi, "Chuyện nhỏ? Đối phương muốn một triệu tiền bồi thường, ngài cảm thấy đây là chuyện nhỏ sao? Giá chiếc xe hơi kia của Cố Thời Diễn cũng không rẻ, bây giờ nát thành như vậy, tiền sửa chữa cũng hơn mấy trăm ngàn."
"Nếu như chỉ có chuyện như vậy, đúng là anh ta sẽ không ly hôn với tôi, nhưng ba tháng trước, Lâm Thạch Nham gây chuyện với người khác ở quán bar, anh ta ra mặt bồi thường cho người ta hơn bảy trăm ngàn."
"Công việc của Lâm Thạch Nham, xe mà trước kia nó lái, quần áo mà nó mặc trên người, thứ gì mà không phải Cố Thời Diễn cho? Ngài cảm thấy anh ta còn có thể đối tốt với tôi đến cỡ nào nữa?"
Âm thanh của Tô Hòa nghiêm túc, nặng nề, khiến cho sắc mặt mẹ Lâm càng thêm khó coi.
Bà ta chỉ muốn phản bác một cậu, nhưng đối diện với đôi mắt sâu kín, trầm tĩnh kia của Tô Hòa, tất cả chỉ có thể nuốt trở vào.
"Còn nhà mà bây giờ các người ở, trong hai ngày nên dọn ra ngoài, nhà vẫn nên trả lại cho Cố Thời Diễn thôi." Tô Hòa nói.