Vẻ mặt Tô Hòa lạnh nhạt, mặc dù đang nói chuyện ly hôn là đại sự, nhưng từ giọng nói bình tĩnh của cô lại không hề nghe ra ý tứ khổ sở.
Trong ngực Cố Thời Diễn khó chịu, đuôi mắt mang theo lệ khí khó tiêu tán.
"Tôi chỉ hỏi em một câu!" Cố Thời Diễn lên tiếng, âm thanh của hắn nặng nề mà thô ráp, giống như dã thú đang giương nanh, mang theo âm u rùng mình.
"Quan hệ của em và Mục Cẩn là như thế nào? Hắn hứa hẹn cho em cái gì, mà em muốn ly hôn với tôi?" Một câu cuối cùng mang theo lệ khí vô hạn.
Mục Cẩn chính là vị niên trưởng cho Lâm Thiển mượn tiền kia.
Dù sao cũng là là nữ chủ của thế giới, Lâm Thiển có vòng hào quang bảo vệ, Mục Cẩn quả thật thích cô, nếu không sao có thể tùy tiện cho cô mượn số tiền lớn như vậy.
Nhưng Mục Cẩn chỉ là nam phụ mà thôi, mục đích tồn tại duy nhất chính là kích thích hiểu lầm giữa nam chủ và nữ chủ.
Mục Cẩn là một loại nam phụ ôn nhu, làm sao biết làm ra loại chuyện khích bác, ly gián này? Còn không có cơ hội đau lòng cho nữ chủ nữa, thì lấy đâu ra cơ hội ở bên cạnh làm người yêu?
Nhưng mà Cố Thời Diễn lại không cảm thấy Mục Cẩn như vậy, hắn cảm thấy với tình huống của Lâm gia bây giờ, Lâm Thiển sẽ không thể rời khỏi hắn, trừ khi...
Cô tìm được chỗ dựa khác, có thể che mưa chắn gió cho Lâm gia.
Cho nên sau khi Tô Hòa nói muốn ly hôn, Cố Thời Diễn liền nghĩ đến chuyện này có liên quan đến Mục Cẩn.
Tô Hòa giơ giơ khóe miệng, môi mỏng câu lên một nụ cười chế giễu.
Ha, đến bây giờ còn không tìm được một nguyên nhân nào trên người mình à? Nếu muốn Lâm Thiển thích hắn, thì cũng không nên dùng âm thanh lãnh lùng, ngôn ngữ lãnh đạm như vậy với Lâm Thiển chứ.
Theo đuổi người ta mà một thái độ cơ bản cũng không có, ngược lại còn trách cô muốn ly hôn?
"Cố tiên sinh, chuyện này thì không liên quan đến ngài, chúng ta chỉ là hôn nhân trên hợp đồng, tôi không có ngoại tình trong thời gian hôn nhân, coi như chưa vi phạm hợp đồng, còn chuyện sau khi ly hôn tôi muốn làm gì, tôi nghĩ cũng không liên quan đến ngài." Tô Hòa đâm chọt Cố Thời Diễn một cậu.
Lời này của Tô Hòa khiến cho sắc mặt Cố Thời Diễn khó coi.
"Hi vọng trong ba ngày, Cố tiên sinh có thể dành ra chút thời gian đến cục dân
chính cùng tôi, sau đó đừng tìm đến người nhà tôi làm phiền, có chuyện gì cứ tìm tôi."
"Nếu Cố tiên sinh không có chuyện gì khác, vậy tôi cúp máy." Tô Hòa nói xong, cô cũng không đợi Cố Thời Diễn đáp lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe âm thanh mất kết nối trong điện thoại, đáy lòng Cố Thời Diễn như lửa đốt, ngọn lửa kia từ từ lan thẳng lên cổ họng hắn, đốt hắn đến mức hô hấp cũng khó khăn.
Cố Thời Diễn nhìn bàn trang điểm và tủ quần áo đã trống không, không khỏi nhớ lại vali hành lý sáng nay của Tô Hòa.
Đó chỉ là một chiếc vali nhỏ 28 tấc, nhưng lại chứa đựng toàn bộ mọi thứ của cô.
Lâm Thiển vậy mà đã ở đây hơn một năm, đồ của mình lại ít như vậy, một chiếc vali đơn giản cũng đủ để mang theo toàn bộ mọi thứ của cô.
Xem ra cô ấy đã sớm nghĩ đến ngày sẽ rời đi, cho nên vốn không hề để lại nhiều đồ của mình ở đây.
Cái suy nghĩ này xuất hiện trong lòng Cố Thời Diễn, khiến cho sắc mặt của hắn trắng nhợt, khó thở.
Một giây kế tiếp, Cố Thời Diễn ném điện thoại trong tay vào chiếc gương trên bàn trang điểm, vỡ nát.
Mặt kiếng kia giống như bị chia năm, xẻ bảy, cũng giống như tình cảm của hắn và Lâm Thiển.
-
Tô Hòa nói chuyện với Cố Thời Diễn xong liền đón xe quay về nhà của Cảnh Miên Miên.
Cảnh Miên Miên đã về, cô đang ngồi khoanh chân trên ghế salon, cầm một đống tài liệu trong tay.
Nhìn thấy Tô Hòa đi tới, Cảnh Miên Miên ngẩng đầu lên, "Hôm nay cậu làm gì? Đến bệnh viện sao?"
"Buổi sáng về nhà một chuyến, sau đó dọn hành lý, thuận tiện nói chuyện ly hôn với Cố Thời Diễn, buổi chiều mới đến bệnh viện nhìn ba tôi một cái." Tô Hòa giải thích một câu.
Dù là Tô Hòa nói rất thờ ơ, nhưng nghe thấy cô đã nói chuyện ly hôn với Cố Thời Diễn, Cảnh Miên Miên khiếp sợ, ánh mắt suýt chút nữa cũng rớt xuống đất.