Sau khi rời khỏi cuộc hội họp, Cố Thời Diễn đến tiểu khu "Thịnh Thế Niên Hoa" ngay.
Biệt thự mà Cố Thời Diễn mua cho Lâm Thiển, bây giờ đã trống, bên trong không có một ngọn đèn nào.
Nhìn trong nhà tối thui, đầu ngón tay của Cố Thời Diễn cũng hơi run run một chút.
Lâm Thiển đầu tiên là dọn khỏi Cố gia, sau đó nói muốn ly hôn, cuối cùng bán toàn bộ sính lễ của hắn.
Người này giống như mấy năm trước vật, từng chút một xóa sạch một dấu vết tiếp xúc của hai người họ, sau đó dần dần rời xa hắn, cuối cùng hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của hắn.
Cái ý nghĩ này khiến cho Cố Thời Diễn đau đến tê tâm liệt phế, đáy lòng cũng tràn ngập hoang mang.
Suy nghĩ đó tới quá mạnh mẽ, giống như có một hòn đảo đè nặng xuống ngực hắn, khiến cho tim hắn càng thêm đau đớn.4
-
Căn nhà Cố Thời Diễn cho Lâm Thiển, cho dù là khu vực, hay thiết kế đều vô cùng tốt, hơn nữa giá thành Tô Hòa đưa ra cũng không cao.
Cho nên Cảnh Miên Miên đăng tin lên vòng bạn bè không bao lâu, căn nhà này liền được người ta chọn trúng, đối phương còn đưa trước năm trăm ngàn tiền cọc.
Sau khi có tiền, Tô Hòa gọi cho học trưởng của Lâm Thiển là Mục Cẩn, muốn trả số tiền mà Lâm Thiển mượn lại cho hắn.
Vốn là Tô Hòa chỉ muốn sang tên căn nhà này cho Cố Thời Diễn, cô cũng không định bán nhà.
Thế nhưng, ngày đó nhìn thái độ của Cố Thời Diễn ở cục dân chính, Tô Hòa cảm thấy hắn sẽ không muốn căn nhà này.
Tô Hòa giữ lại nhà này, kết quả cũng chỉ tiện nghi cho mấy người Lâm gia này.
Nếu để cho người Lâm gia ở, chi bằng bán đi, đem tiền vốn trả lại cho Cố Thời Diễn, mình cũng có thể kiếm được một khoản tiền trung gian.
Mục Cẩn ban đầu cũng không biết Lâm Thiển kết hôn với Cố Thời Diễn rồi, hắn biết được chuyện này, vẫn là do nghe Cố Thời Diễn nói ra.
Lúc ấy Lâm Thiển mượn một triệu từ chỗ Mục Cẩn, sau khi tiền gửi đến, Lâm Thiển còn gọi đến nói với Mục Cẩn một tiếng.
Lúc họ nói chuyện điện thoại, vô cùng trùng hợp bị Cố Thời Diễn phát hiện, đối phương đoạt lấy điện thoại của Lâm Thiển, trong điện thoại nói cho Mục Cẩn biết chuyện Lâm Thiển kết hôn với hắn, còn cảnh cáo Mục Cẩn một phen.
Mục Cẩn nghe chuyện này xong liền trợn mắt há mồm, hắn cũng không khỏi muốn gọi cho Cảnh Miên Miên để xác nhận.
Cảnh Miên Miên từ trong miệng Mục Cẩn biết được chuyện Lâm Thiển và Cố Thời Diễn cãi nhau,
cô sợ Lâm Thiển bị Cố gia chèn ép, cho nên mới lái xe hơi đuổi tới trợ giúp.
Sau đó liền gặp cảnh tượng Tô Hòa đứng trong màn mưa, lúc này mới đưa người trở về.
Lần này Tô Hòa gọi cho Mục Cẩn muốn trả tiền, nghe nói bây giờ cô đang ở nhà Cảnh Miên Miên, Mục Cẩn quả thật không yên tâm, vì vậy tự mình tìm tới.
Mục Cẩn tướng mạo nho nhã, anh tuấn, một cặp mắt kiếng nằm trên sống mũi, cả người lộ ra phong độ của người tri thức.
Công việc của hắn cũng rất có mặt mũi, ở phủ Tổng thống, phục vụ cho Tổng thống.1
Mục Cẩn chờ trước cửa nhà Cảnh Miên Miên, thấy Tô Hòa từ bên trong đi ra, khóe miệng hắn theo thói quen nở một nụ cười.
Bởi vì lo lắng cho tình hình hiện tại của Tô Hòa, cho nên nụ cười của Mục Cẩn rất nhạt.
"Gần đây có khỏe không?" Sau khi Tô Hòa đi tới, Mục Cẩn hỏi cô.
"Vô cùng tốt." Tô Hòa lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, "Trong này là số tiền lần trước tôi mượn anh."
Mục Cẩn cũng không nhận tấm thẻ kia, mi mắt của hắn vốn ôn hòa, dưới ánh nắng ấm áp trong sân nhà thì càng thêm ôn nhu, dịu dàng hơn, khí chất ấm nhuận như ngọc thạch vậy.
"Em giữ lại đi, không cần trả cho anh gấp như vậy, gần đây anh cũng không cần dùng đến tiền." Mục Cẩn mở miệng, âm thanh của hắn vô cùng lưu luyến.
"Việc gấp ở chỗ tôi đã giải quyết xong, nếu như còn có nhu cầu gì tôi sẽ mở miệng với anh, lần này cảm ơn anh, cũng thật xin lỗi vì khiến cho anh dính vào chuyện của tôi và Cố Thời Diễn." Giọng của Tô Hòa không ấm, không lạnh.
Thấy Tô Hòa chủ động nhắc tới Cố Thời Diễn, Mục Cẩn muốn nói lại thôi, lo âu trong mắt càng sâu thêm.+
Một lúc lâu sau Mục Cẩn mới thận trọng hỏi, "Hai người không sao chứ?"