Tô Hòa về nhà Cảnh Miên Miên, nhìn thấy Cảnh Miên Miên đang khổ sở ngồi trên ghế salon, trên đầu gối của cô ấy có một chiếc máy tính.
Thấy Tô Hòa về, Cảnh Miên Miên lập tức lệ rơi đầy mặt, nhờ giúp đỡ.
"Thiển Thiển, cậu mau đến giúp tớ một tay đi, ngày mai tớ định thuyết phục anh trai tớ, nói anh ấy đầu tư cho tớ chút tiền để sửa sang nhà hàng, tớ không biết nên mở miệng thế nào." Cảnh Miên Miên làm bộ đáng thương.
Vốn Cảnh Miên Miên cảm thấy chuyện này rất đơn giản.
Cô suy nghĩ trực tiếp đem hợp đồng thuê nhà ném lên bàn làm việc của anh trai mình, vừa có được tiền tài trợ của anh trai, vừa có thể thuận lời được ba khen ngợi.
Nhưng từ trong miệng Tô Hòa biết chuyện mở nhà hàng không đơn giản như vậy, Cảnh Miên Miên cũng không dám tràn đầy lòng tin như trước.
Tô Hòa đi tới, "Bây giờ trong tay cậu có bao nhiêu tiền?"
"Chỉ có hơn năm chục ngàn thôi, chút tiền này tớ mua đèn trong nhà hàng còn không đủ." Cảnh Miên Miên tiếp tục khóc than nghèo khổ.
"Bây giờ trong tay tôi có hơn một trăm vạn, tôi định làm cổ đông của nhà hàng cậu." Tô Hòa ngồi xuống bên cạnh Cảnh Miên Miên.
Nghe Tô Hòa muốn làm cổ đông, Cảnh Miên Miên giống như cầu còn không được.
"Được nha, được nha." Cảnh Miên Miên vội vàng gật đầu.
Cảnh Miên Miên mở nhà hàng đơn thuần chỉ là do ấm đầu, muốn chứng minh với cha mẹ và anh hai rằng mình không phải là cá ướp muối.
*Cá ướp muối - Hàm ngư: chỉ người không muốn làm việc, không có mộng tưởng. Hàm ngư phiên thân ý nghĩa: Hàm ngư hay gọi là "cá ướp muối", từ ngày xuất hiện bắt nguồn từ câu nói: "Làm người không có mộng tưởng, so với cá chết ướp muối có gì khác nhau" của Châu Tinh Trì trong phim Đội bóng Thiếu Lâm. Ở đây cá ướp muối muốn phiên thân, nó muốn trở mình chứ không làm cá chết nằm ịch nữa, nghĩa là nó đã có mộng tưởng, trở thành một con có mộng tưởng, có phẩm vị cá ướp muối.
Bản thân cô không phải một người chủ có thể lo nghĩ quá nhiều, có người quản gia như Tô Hòa là tâm phúc, Cảnh Miên Miên nhất thời cảm thấy an tâm không ít.
Mặc dù trong tay Tô Hòa có hơn một trăm vạn, nhưng giai đoạn đầu của nhà hàng cần rất nhiều vốn để nhập hàng, không chỉ sửa sang, còn phải mua dụng cụ phòng ăn, thuê nhân viên, những chuyện này đều cần đến tiền.
Trừ những thứ này ra, trong tay họ còn phải có vốn phòng bị, để đề phòng bất kì tình huống gì có thể xảy ra.
Cho nên một triệu của Tô Hòa không đủ cứu cháy lửa xém lông mày, vẫn phải mượn tiền anh hai của Cảnh Miên Miên.3
Tô Hòa đồng ý cùng Cảnh Miên Miên đi
tìm anh hai cô ấy, thử xem có thể lấy được năm trăm ngàn tiền tài trợ từ tay anh hai cô ấy hay không.
Còn chưa chờ Tô Hòa đi gặp anh hai Cảnh Miên Miên, chuyện cô và Cố Thời Diễn ly hôn đã bị Lâm gia phát hiện.
Cha Lâm biết chuyện này, là do Minh Liêm nói với ông ta.
Thấy Tô Hòa và Cố Thời Diễn thật sự rạn nứt, Minh Liêm không đành lòng nhìn anh em tốt của mình sa sút, uất ức, cho nên đến tìm cha Lâm nói chuyện.
Minh Liêm vẫn rất hiểu Lâm Thiển, biết người nhà là xương sườn mềm của cô ấy, vì vậy mới tìm đến bệnh viện.
Nhưng chủ nhân của thân thể này lại là Tô Hòa, cho nên việc làm này của Minh Liêm đã quá sai, không hợp thời rồi.
Trong kịch tình, Minh Liêm chính là thần trợ công thúc đẩy Lâm Thiển và Cố Thời Diễn.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lâm Thiển và Cố Thời Diễn hiểu lầm, chính là nhờ vào sự giúp đỡ của vị thần trợ công này mà hóa giải.
Nghe nói là Tô Hòa chủ động muốn ly hôn với Cố Thời Diễn, vậy mà còn lừa gạt bọn họ là Cố Thời Diễn muốn ly hôn, cha Lâm nổi trận lôi đình với Tô Hòa trong điện thoại.
"Con và Cố Thời Diễn là xảy ra chuyện gì? Sao ta lại nghe được là con muốn ly hôn?" Giữa chân mày cha Lâm đè nén tức giận khó tiêu tan.
"Không sai, là tôi chủ động nói với Cố Thời Diễn, ngược lại là Cố Thời Diễn không muốn vậy." Tô Hòa hào phóng thừa nhận.
Lời này của Tô Hòa khiến cho cha Lâm càng tức giận hơn, trong mắt mang theo hung ác và thâm trầm.
"Cô muốn làm gì?" Cha Lâm giận dữ đến bật cười, mỗi một chữ của ông ta đều rất nặng nề.
Đến mức này, Tô Hòa cũng không ngại lật bài với cha Lâm.
Cho nên đối mặt với sự chất vấn của cha Lâm, từ đầu đến cuối cô vẫn rất bình tĩnh.
"Không muốn làm gì, chỉ không muốn tiếp tục sống cùng với Cố Thời Diễn nữa, càng không muốn sống vì Lâm gia nữa." Tô Hòa nhẹ nhàng mỉa mai.
Lời này khiến cho trên mặt của cha Lâm có một tầng sương, trong miệng ông ta phát ra tiếng cười lạnh.