"Chuyện này ngươi thấy thế nào? Ngươi cảm thấy là do Tựu Chiêm làm sao?" Tô Hòa hỏi Uyên Liễm.
"Thần không dám suy đoán bậy bạ thêm." Uyên Liễm rũ tay, đúng mực nói.
"Bổn Điện Hạ thứ cho ngươi vô tội, ngươi nói hết suy nghĩ của mình ra đi." Tô Hòa không mặn không nhạt nói, "Nếu như ngươi không dám nói thật với Bổn Điện Hạ, cõi đời này còn ai dám nữa?"
Nghe được giọng điệu chế nhạo trong lời nói của Tô Hòa, đầu của Uyên Liễm càng cúi thấp hơn.
Hắn mấp máy môi một chút, sau đó mới mở miệng nói, "Dựa vào thiển kiến của vi thần, lời Hoa Hề đại nhân nói trên đại điện quả thật là có đạo lý."
"Lúc thần cầm lấy ngọc bội, cầm ngọc bội trong tay, Tựu Chiếm đại nhân sẽ không thể nhìn thấy được, cho nên..."
Uyên Liễm chưa nói xong, nhưng hàm nghĩa trong câu đó không cần nói cũng biết.
Tô Hòa nghe lời này, yên lặng một lúc lâu, lại đột nhiên nói: "Có lẽ đây không phải lần đầu Mị tộc chịu nhục chứ?"
Lời này khiến cho lòng của Uyên Liễm khẽ động, hắn không dám lên tiếng.
"Đến lúc này còn dám gạt Bổn Điện Hạ?" Âm thanh của Tô Hòa lạnh xuống mấy phần, con ngươi cũng mang theo ý lạnh thấu xương.
"Điện Hạ bớt giận." Uyên Liễm vội vàng quỳ xuống, hắn khó khăn mở miệng, "Thần biết cũng ít, chẳng qua là nghe người ta nói một hai việc."
"Một hai việc?" Tô Hòa mỉa mai giương môi, "Càn khôn sáng tỏ, bên trong Vương Đô, lại có người dám động thủ với tộc nhân của Xuân Thần dưới mắt Bổn Điện Hạ, thật là to gan!"
Lời này của Tô Hòa mang theo cơn giận lôi đình, trong lòng Uyên Liễm rét lạnh, "Thần có tội, xin điện hạ trách phạt!"
"Bổn Điện Hạ vẫn luôn cho rằng người ngay thẳng, trung thành, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, ngươi vẫn gạt Bổn Điện Hạ." Âm thanh của Tô Hòa không nặng, nhưng lại mang theo thất vọng đối với Uyên Liễm.
Uyên Liễm muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể nói một câu, "Xin Điện Hạ phạt nặng."
Nhìn Uyên Liễm như vậy, Tô Hòa liền đoán chẳng lẽ hắn từng nói qua, nhưng mà Thanh Châu không quan tâm đến?
"Phạt ngươi cũng không đòi về được mạng của tộc nhân Mị tộc." Thất vọng trong giọng của Tô Hòa lại tăng thêm, "Uyên Liễm, lúc Bổn Điện Hạ quen biết ngươi, ngươi không phải như vậy."
Uyên Liễm đi theo Thanh Châu vào sinh ra tử, đương nhiên là vô cùng sùng kính Thanh Châu.
Bị thần tượng nói rằng thất vọng về mình, đây quả thật là một nhát dao đâm vào lòng người ái mộ.1
Quả nhiên Uyên Liễm rũ mắt, thật lâu sau mới thốt ra được một câu, "Thần, thần đã từng nói qua với Tế Ti đại nhân, thần... thần cho rằng hắn sẽ góp lời với
Điện Hạ?
Tế Ti?
Nghe quan hàm này, Tô Hòa lại kích phát được trí nhớ của nguyên chủ.
Mị tộc ngoại trừ giỏi âm luật, còn rất giỏi xem bói, chẳng qua là âm luật và hương thơm của Mị tộc nổi danh, cho nên khiến cho người ta quên mất bọn họ còn có khả năng xem bói tuyệt đỉnh.
Tế Ti của Cửu Châu Vương Triều là người của Mị tộc, tên là Kỵ Thần.
Mị tộc mặc dù là bộ tộc mẫu hệ, nhưng xưa nay người có thiên phú cao về xem bói đa số là nam nhân, Kỵ Thần này cũng là một nam nhân.
Kỵ Thần là người Mị tộc, cho nên sau khi Uyên Liễm biết chuyện Mị tộc bị ức hiếp, nói cho Kỵ Thần cũng không có gì kỳ lạ.
Kỳ lạ nhất là, tại sao Uyên Liễm lại phải bỏ gần lấy xa?
Nhìn hành động này của hắn có vẻ rất bình thường, Mị tộc xảy ra chuyện nói với Kỵ Thần, nhưng mà Uyên Liễm là cận thần của Thanh Châu, tại sao không nói thẳng với nàng ấy?
Không có chứng cớ? Không muốn gây phiền toái? Hay quan hệ của hắn và Kỵ Thần rất tốt?
Bởi vì đầu óc của Tô Hòa trống rỗng, hơn nữa mỗi lời nói của Thanh Châu đều là khẩu dụ, cho nên bất kỳ chuyện gì, bất kỳ người nào cô đều phải suy nghĩ nhiều lần thật kỹ về quan hệ lợi hại bên trong.
"Ngươi nói với Tế Ti, Tế Ti lại không hề nói gì với Bổn Điện Hạ?" Tô Hòa cau mày hỏi.
"Thần cũng không biết tại sao Tế Ti đại nhân chưa nói." Uyên Liễm cũng rất khó hiểu về vấn đề này.
Nếu như tộc nhân của hắn chịu khổ như vậy, Uyên Liễm chắc chắn sẽ không tùy tiện bỏ qua, tộc Cao Sơn bọn họ chỉ cần còn một hơi thở, liền nghênh chiến bất khuất.
"Gọi Tế Ti đến đây, Bổn Điện Hạ có chuyện muốn hỏi hắn." Tô Hòa phân phó Uyên Liễm.
"Vâng." Uyên Liễm xoay người, lòng đầy tâm sự đi tìm Kỵ Thần.