Thanh Châu để lại cho Tô Hòa một cục diện vô cùng rối rắm.
Vương triều Cửu Châu có hơn trăm bộ tộc, muốn những bộ tộc này chung sống hòa bình, vốn chính là việc khó, chứ đừng nói tới việc phải bổ sung vào quốc khố cạn kiệt, sửa lại phong khí vương triều nữa.
Những sự kiện này từng việc, từng việc đều khiến người ta nhức đầu, liên tiếp ập đến, cuối cùng lại đến tay Tô Hòa phải giải quyết.
Cô còn phải phòng thân bên người, không biết ngày nào lại nhảy đến một người muốn phản bội cô, hại cô.
Giải quyết khúc mắc bên trong các bộ tộc, khiến cho quốc khố dồi dào, điều này không phải quan trọng nhất, hôm nay việc cần làm chính là phải tìm được ngọn nguồng.1
Trong nguyên kịch tình rốt cuộc là ai hại Thanh Châu, chỉ có tra được điểm mấu chốt này, rất rất nhiều vấn đề có thể được giải quyết dễ dàng.
Dựa theo kinh nghiệm làm nhiệm vụ lâu nay của Tô Hòa, cô cảm thấy người thân cận được Thanh Châu tín nhiệm đều rất có hiềm nghi.
Giống như, Uyên Liễm, Phượng Quy, còn có Kỵ Thần không rõ nông sâu.
Nếu làm rõ những quan hệ rắc rối phức tạp này, Tô Hòa có lẽ có thể đoán ra được Thanh Châu cuối cùng là trải qua chuyện gì.
Tô Hòa lật rất nhiều tấu chương, cũng không có quân tình khẩn cấp, đơn giản chỉ là đã thắt cổ bao nhiêu đại yêu quái.
Cô lười nhìn những tấu chương giành công ca ngợi về phương diện quân sự này, Tô Hòa đứng dậy quay về tẩm điện của mình.
Sau khi màn đêm buông xuống, trên bầu trời Thần Vực như một mảng cát hoa mỹ đang chảy.
Những hạt cát kia có lẽ có từ thời thượng cổ, cực kỳ giống những chữ viết của Thần tộc đã thất truyền từ lâu.
Nghe nói Thương Hiệt đại đế, chính là dựa theo dòng chảy của cát, sau đó sáng tạo ra chữ viết của Thần tộc.
Uyên Liêm vẫn mặc cả người giáp vàng như cũ, hắn canh giữ bên ngoài tẩm điện của Tô Hòa, lưu sa sáng chói hòa hợp với gương mặt anh tuấn của hắn, lại không thể làm tan biến sự lạnh lùng trên gương mặt hắn.
Đột nhiên Uyên Liễm động mi tâm một cái.
Nghe Tô Hòa dùng thần thức gọi hắn, Uyên Liễm xoay người đi vào trong tẩm điện.
Tô Hòa đã cởi ra triều phục trang trọng, phiền phức, cô cầm trong tay một quyển sách ngọc, phía trên là những đại sự đã xảy ra từ khi Cửu Châu khai quốc đến nay.
Cũng coi như là tiểu ký của Thanh Châu.
Ở trong này, hình tượng của Thanh Châu cường hãn, vĩ đại, đọc giống như một quyển sảng văn, nhưng Tô Hòa nhìn loại tán dương này, cảm thấy khô khan khác thường.
Cho nên thời điểm Uyên Liễm đi vào, Tô Hòa tùy ý buông sách ngọc xuống.
"Đêm dài mênh mông, Bổn
Điện Hạ cảm thấy rất nhàm chán." Tô Hòa nói với thanh niên giáp vàng.
Lời này phiên dịch ra chính là, Uyên Liễm, ngươi tìm tới cho ta một tiểu tình nhân đi.
Có lẽ nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Tô Hòa, thanh niên mặc giáp vàng hơi cứng người một chút.
Nhưng rất nhanh, hắn hiền khôi phục lại bình thường, sau đó hỏi, "Điện Hạ muốn tìm ai?"
Tô Hòa nhướng mày, xem ra Thanh Châu có rất nhiều tiểu tình nhân nha.
Tô Hòa cũng không trả lời Uyên Liễm, ngược lại hỏi hắn, "Uyên Liễm, ngươi biết chức trách lớn nhất của cận thần là gì không?"
"Thề thành tâm ra sức bảo vệ Điện Hạ." Uyên Liễm cất cao giọng nói.
"Đó là bổn phận của ngươi, không phải chức trách." Tô Hòa vén môi, nhàn nhạt nói.
"Thần ngu độn, xin điện hạ sáng tỏ." Đầu Uyên Liễm càng cúi thấp hơn.
"Lúc ngươi làm tiên phong cho Bổn Điện Hạ, Bổn Điện Hạ muốn ngươi dũng mãnh, mạnh mẽ, hôm nay ngươi là cận thần rồi, thì phải biết phỏng đoán Quân tâm, có một số việc không cần Bổn Điện Hạ nói rõ, ngươi cũng phải nên biết nên làm sao."
Tô Hòa phất tay với Uyên Liễm, "Đi nhanh rồi về."
Uyên Liễm mơ màng đi ra khỏi tẩm điện của Tô Hòa, hắn đứng hồi lâu ngoài tẩm điện, cũng tính toán không ra tối nay Tô Hòa muốn ai bồi mình qua đêm dài mênh mông.
Tô Hòa ngồi trong tẩm điện, chờ Uyên Liễm tìm cho mình tiểu tình nhân của Thanh Châu.
Cô không tiếp nhận được phần trí nhớ này, đương nhiên không biết Thanh Châu có bao nhiêu nam tiểu tam.
Nhưng Uyên Liễm là cận thần thì đương nhiên hắn biết, hắn tìm người nào đến, đối phương có lẽ chính là mặt hàng mà Thanh Châu sủng ái nhất.
Nếu như Uyên Liễm đưa Kỵ Thần đến...
Nghĩ đến loại khả năng này, Tô Hòa liền nhịn không được líu lưỡi.