Tần Tranh Vanh rất tin tưởng Tô Hòa, hắn cảm thấy con gái mình sẽ không phạm loại sai lầm đó ở giờ phút quan trọng này.
"Cố vấn đặc biệt kia rốt cuộc là ai? Họ Thiệu sao? Tên đầy đủ là gì?" Tần Tranh Vanh hỏi Tô Hòa, hắn cho Tô Hòa một cơ hội giải thích.
"Đúng vậy, là họ Thiệu, tên gì bây giờ còn chưa tiện nói, hắn còn chưa muốn tiết lộ." Tô Hòa.
Lý Hướng Mạnh cười, "Dung Dung, sao tôi nghe không đáng tin chút nào vậy? Hai triệu này là tiền lương cô trả cho một người?"
"Hai triệu không phải tiền lương của hắn, chẳng qua chỉ là phí cố vấn mà thôi, hơn nữa hai triệu cũng không nhiều, còn rất ít." Tô Hòa cười nhẹ một tiếng, "Bởi vì hắn có thể trong ba tháng, giúp chúng ta đạt được lượng tiêu thụ gấp đôi."
Lời này của Tô Hòa khiến mọi người trong phòng họp hít vào một hơi.
Mức tiêu thụ một tháng của công ty cũng tới mấy trăm triệu, tăng lên cũng chỉ được mấy phần trăm.
Cô ngược lại khẩu khí lại rất lớn, lại còn nói tăng gấp đôi.
Ngay cả Tần Tranh Vanh cũng không tin nổi, hắn ho khan một tiếng, "Đừng nói gấp đôi, có thể tăng mười phần trăm, phí cố vấn của hắn đáng giá hai triệu."
"Tôi tin tưởng năng lực của cháu gái sẽ không chỉ tăng mười phần trăm tiêu thụ, nếu như hắn thật sự có bản lĩnh, trong ba tháng khiến cho phần trăm tiêu thụ tăng lên ba mươi, đến lúc đó chú Lý sẽ xin lỗi cô về chuyện hôm nay."
Lý Hướng Mạnh hơi ngừng một chút, "Nhưng nếu như không thể thì sao?"
Chờ Lý Hướng Mạnh nói xong, Tô Hòa liền tiếp một cậu, "Vậy tôi sẽ nhận trách nhiệm, từ chức, sau đó bù cho công ty hai triệu kia."
Tần Tranh Vanh nhíu mày một cái.
Lý Hướng Mạnh vỗ tay phá lên cười, "Quả là hổ phụ sinh hổ tử, chú Lý chờ tin tốt của cô."
Tô Hòa cười giễu cợt một tiếng.
-
Bên trong quán cà phê Tây Á, tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng như dòng nước chảy.
Mẹ Mộ Liên hớp một ngụm cà phê, sau đó mới nhìn Lý Uyển Linh một cái, ánh mắt bà ta mang theo tia không lành.
"Bà chủ Tần, hôm nay bà hẹn tôi tới có chuyện gì?" Mẹ Mộ giữ phong phạm phu nhân, mất tự nhiên mở miệng, giọng điệu không lạnh không nhạt.
"Tôi tìm chị cũng vì chuyện Trăn Trăn nhà tôi, và
Mộ Liên nhà các vị." Lý Uyển Linh cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề, "Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai, là đứa bé của Mộ Liên."
Nghe lời này của Lý Uyển Linh, động tác của mẹ Mộ dừng một lát, bà ta không tin được ngẩng đầu nhìn Lý Uyển Linh.
Sau khi hoàn hồn, mẹ Mộ trầm giọng, "Đứa bé này không thể giữ."
"Đây chính là cháu trai của chị, hổ dữ cũng không ăn thịt con." Lý Uyển Linh đưa tờ chẩn đoán mang thai cho mẹ Mộ, "Bây giờ đã mang thai hơn hai tháng, chị thật sự muốn bỏ đứa bé?"
Mẹ Mộ cười nhạt, "Không đành lòng thì sao? Để cho Tần Trăn Trăn và Mộ Liên kết hôn? Mộ gia chúng tôi không chứa nổi người này, hơn nữa con trai tôi cũng không thích Tần Trăn Trăn."
Hôn lễ loạn thành như vậy, khiến cho Tần gia và Mộ gia đều trở thành trò cười, mẹ Mộ bây giờ vẫn còn hận Tần Trăn Trăn, bà ta không thể nào để cho Tần Trăn Trăn bước qua cửa Mộ gia.
Mẹ Mộ nói chuyện không nể mặt, khiến cho trên mặt Lý Uyển Linh thoáng tia không vui, "Cái gì mà nhà các vị không chứa nổi người này? Trăn Trăn nhà chúng tôi trong sạch..."
Không đợi Lý Uyển Linh nói xong, mẹ Mộ liền cắt đứt lời bà ta, "Trong sạch hay không trong sạch tôi không biết, nhưng không có đạo đức là thật, biết rõ Mộ Liên là anh rể tương lai, còn câu dẫn con trai tôi."
Quả nhiên là mẹ nào thì dạy ra con gái như vậy, mẹ Mộ đối với chuyện tiểu tam thăng chức của Lý Uyển Linh vô cùng khinh thường.
"Sao chị không nói là con trai chị chơi đùa con gái tôi? Nó biết rõ Trăn Trăn là em cái Tần Dung, lại còn lừa con gái tôi."
Lời nói của Lý Uyển Linh cũng cực kỳ khó nghe, "Chị cũng nghe rồi, trong video đó hắn nói lời hạ lưu, đây là những lời một người đứng đắn sẽ nói ra sao?"