Chuyện đánh cược của Tô Hòa và hội đồng quản trị đang huyên náo sôi sục, cả công ty đều biết.
"Tần tổng điên rồi sao? Trong ba tháng có thể tăng tiêu thụ đến ba mươi phần trăm, chuyện này sao có thể?"
"Tôi cũng cảm thấy lần này Tần tổng chơi với lửa, nhưng mà chơi hơi lớn."
"Thật tò mò vị Thiệu tiên sinh đó, hắn rốt cuộc là người như thế nào? Cho tới giờ vẫn không thấy hắn đến công ty, cũng không biết hắn có bản lĩnh gì."
Lý Uyển Linh và Tần Trăn Trăn cũng chờ Tô Hòa bị bêu xấu, sau đó tự nhận trách nhiệm từ chức.
Tần Tranh Vanh thấy Tô Hòa không có một chút động tĩnh, trong lòng hắn rất nóng nảy, nhịn mấy ngày, cuối cùng hắn vẫn hỏi Tô Hòa làm sao để sản phẩm mới của công ty tăng ba mươi phần trăm tiêu thụ.
"Ba không phải không tin tưởng con, chỉ là hội đồng quản trị bên kia cứ lom khom nhìn chằm chằm, nếu con không hoàn thành được chuyện này, ba lo bọn họ sẽ khiến con rời khỏi công ty." Tần Tranh Vanh lo lắng nói.
"Con biết, ba yên tâm, chuyện này trong lòng con có dự tính." Tô Hòa.
Thấy dáng vẻ nắm chắc của Tô Hòa, Tần Tranh Vanh càng hiếu kỳ hơn, "Thiệu tiên sinh này rốt cuộc là ai?"
"Hắn tên Thiệu Dương." Tô Hòa mở miệng.
Tần Tranh Vanh nghe thấy cái tên này có chút quen tai, giống như đã từng nghe ở đâu rồi.
Thật lâu sau Tần Tranh Vanh mới nhớ ra cái tên Thiệu Dương này với một người, hứn không tin được nói, "Con sẽ không nói là, công tử ăn chơi đó của nhà họ Thiệu?"
"Ừ, chính là hắn." Tô Hòa.
Ở thành phố A Thiệu Dương rất nổi tiếng, nhưng cũng không phải danh tiếng tốt đẹp gì.
Thiệu gia bối cảnh quân - chính (quân nhân - chính trị), trừ Thiệu Dương công tử này lăn lộn phóng túng bên ngoài, những người khác trong nhà đều rất lợi hại.
Điểm này cũng tạo thành tính cách phóng túng bất kham của Thiệu tiểu công tử, hắn ở thành phố A là một hỗn thế ma vương.
Cho nên nghe Tô Hòa mời Thiệu Dương làm cố vấn đặc biệt, chân mày Tần Tranh Vanh dựng ngược lên.
"Ba, ba đừng coi thường vẻ bề ngoài của nhà quan, con đường họ đi rất rộng, tin tức phổ biến, chuyện đông tây
lọt tai được đều sẽ giúp chúng ta có được lợi ích không nhỏ." Môi Tô Hòa lướt qua một nụ cười.
Tô Hòa đang làm những việc khác với những người ở thế giới này, ở những thế giới trước, rất nhiều xí nghiệp cũng sẽ thông đồng với nhà quan hai đời này, nhờ họ cố vấn.
Chỉ là ở vị diện này hoàn toàn chưa có tiền lệ như vậy, nhưng nếu Tô Hòa cần tai mắt, cô sẽ thông qua người khác để ngồi chung thuyền với Thiệu Dương.
Thiệu Dương bị Thiệu lão gia tử dạy dỗ, quản giáo, Tô Hòa đưa tiền tới, hắn mặc dù nhận, nhưng không dám bại lộ thân phận thật, dù sao cũng là lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy.
Cho nên Thiệu Dương trăm vạn lần dặn dò, bảo Tô Hòa giữ kĩ bí mật này, bất cứ giá nào cũng không được để lộ.
Thiệu tiểu công tử dặn dò Tô Hòa như vậy, nhưng chính hắn cũng không nhịn được mà nói với hồ bẳng cẩu hữu, nói mình trở thành cố vấn công ty Tần thị, hắn bây giờ cũng là một tinh anh trong xã hội.
Hai triệu đó của Tô Hòa cũng không uổng phí, cô đưa Thiệu Dương tiền không bao lâu, đối phương liền cho cô một tin tức hết sức có giá trị.
Chính phủ thành phố sẽ triển lãm sản phẩm ở đây.
Phía trên vì xúc tiến kinh tế trong và ngoài nước, mở ra tầng kinh tế trao đổi sâu hơn, định thi hành chính sách "Ngũ lộ nhất hóa".
Vì tích cực hưởng ứng chính sách, cũng là vì thành tích của bản thân, chính phủ thành phố quyết định làm triển lãm sản phẩm, lót đường cho chính sách "Ngũ lộ nhất hóa".
Cho nên hai triệu kia cho Thiệu Dương không uổng phí chút nào, sau đó bọn họ không hề chịu thua thiệt.