Lúc Mộ Liên tỉnh lại, nhìn thấy một cô gái xa lạ, đang trần truồng nằm bên cạnh mình.
Bây giờ, hình ảnh này đối với Mộ Liên không có gì xa lạ, mặt hắn tê dại, xuống giường mặc quần áo. Cô gái ngủ rất say, Mộ Liên mặc quần áo, rửa mặc xong quay lại cô ấy vẫn chưa tỉnh.
Mộ Liên nghĩ tới cô ấy uống không ít rượu, có lẽ sẽ không tỉnh lại ngay trong cơn say được.
Chính bởi vì uống rất say, nên lúc bọn họ lăn giường cũng cực kỳ buông thả.
Mộ Liên để lại cho cô gái một tờ chi phiếu, sau đó mời rời khỏi khách sạn.
Lúc Mộ Liên vừa rời khỏi khách sạn, nhìn thấy một màn ảnh LED cực lớn ở đầu đường trước mặt, trên đó đang phát một chương trình phỏng vấn.
Nhìn thấy người phụ nữ đẹp đến tột cùng trên chương trình, ánh mắt Mộ Liên dần nóng.
Chủ đề của chương trình đó là "Nữ cường nhân", khách quý được mời đến chính là Tô Hòa.
Tô Hòa mặc một bộ quần áo nhạt màu, ngồi đó rất tùy ý, giống như một bức tranh phong cảnh rất đẹp, giơ tay nhấc chân đều mang mùi vị tao nhã, thành thục.
Sau khi Mộ Liên và Tần Trăn Trăn kết hôn, hắn chưa từng liên lạc lại với Tô Hòa.
Không phải Mộ Liên không muốn liên lạc, chẳng qua là đối phương chưa từng cho hắn cơ hội, dù gặp nhau ở nơi công cộng, thái độ của Tô Hòa vẫn rất lãnh đạm, nhìn hắn như một người xa lạ.
Hắn và Tần Trăn Trăn kết hôn năm năm, cuộc sống hôn nhân trong năm năm này khiến cho tinh thần và thể xác của Mộ Liên hoàn toàn mệt mỏi.
Nhưng năm tháng lại không hề lưu lại chút dấu vết trên người Tần Dung, cô vẫn đẹp như vậy.
Bây giờ Mộ Liên không còn anh tuấn, nho nhã như năm đó, trên người hắn luôn mang theo một loại chán chường, uống rượu, phóng túng quá độ, khiến cho sắc mặt Mộ Liên không hề tốt, mắt thâm rất nặng.
Nhìn Tô Hòa trong tivi, Mộ Liên có cảm giác xấu hổ vô cùng, đối phương thoải mái và tự nhiên cởi mở, khiến cho hắn càng thêm chán nản.
Ngay tại lúc lòng Mộ Liên không thoải mái, điện thoại di động của hắn reo lên.
Nhìn thấy người gọi là Tần Trăn Trăn, chân mày Mộ Liên liền dựng lên, trên mặt hắn cũng thoáng qua chán ghét.
Mộ Liên trực tiếp cúp điện thoại.
Nhưng đối phương kiên nhẫn, không từ bỏ tiếp tục gọi đến, có cảm giác muốn gọi đến khi nào hắn nhấc máy mới thôi.
Mộ Liên phiền chán vô cùng, hắn vừa định tắt nguồn điện thoại, không ngờ Tần Trăn Trăn lại gửi đến một tin nhắn.
"Nếu anh thật sự không nghe điện thoại, hôm nay tôi sẽ trực tiếp đến công ty anh, nhìn xem có phải anh lại nuôi tiểu yêu tinh ở công ty rồi hay không." Tần Trăn Trăn.
Tần Trăn Trăn đánh rắn bảy tấc, nhìn thấy tin nhắn này, vẻ mặt Mộ Liên phiền muộn.
Mộ Liên đúng là từng lên giường với một nữ thư ký, sau đó bị Tần Trăn Trăn sắc bén phát hiện ra, chạy đến công ty làm
loạn một trận.
Chuyện này biến Mộ Liên thành trò cười của tất cả mọi người.
Cho nên lúc điện thoại của Tần Trăn Trăn gọi đến lần nữa, Mộ Liên nén giận nghe điện thoại.
Mới vừa nhận điện thoại, âm thanh bén nhọn của Tần Trăn Trăn liền truyền tới, "Chịu nghe rồi? Hôm qua anh đi đâu, có phải lại ở với tiện nhân nào?"
Mộ Liên có chút tê dại, hắn trầm mặt nói, "Tôi không li dị cô đã là ranh giới cuối cùng rồi, chuyện của tôi không cần cô quản."
"Mộ Liên anh khốn kiếp!" Từ đầu kia điện thoại truyền đến không chỉ có tiếng mắng của Tần Trăn Trăn, mà còn có âm thanh đập đồ.
Đứa bé bốn tuổi của họ đang ở bên cạnh Tần Trăn Trăn, thấy Tần Trăn Trăn lại nổi giận, tiếng khóc của đứa bé cũng truyền tới.
Mộ Liên không li dị Tần Trăn Trăn, chính là nhìn mặt mũi đứa bé này, cho nên nghe tiếng khóc của đứa bé, hắn cũng nổi giận.
"Cô lại nổi điên cái gì? Con ở bên cạnh, cô không thể tích chút khẩu đức sao?" Mộ Liên siết tay, cố gắng nén nhịn lửa giận của mình.
"Anh biết tới con? Lúc anh ở bên ngoài ngủ với đàn bà khác, anh có nghĩ tới mình là cha người khác không?" Tần Trăn Trăn cản bản không sợ đứa bé khóc, tiếp tục mắng Mộ Liên.
Mộ Liên mấy lần phản bội gia đình, khiến cho Tần Trăn Trăn đã đến ranh giới sụp đổ, cô ta cuồng loạn gào thét.
Nghe được tiếng kêu thần kinh của Tần Trăn Trăn, cùng với tiếng khóc tê tâm liệt phế của con gái, Mộ Liên chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
Hắn không nhịn được lại tiếp tục liếc nhìn người phụ nữ trong màn hình LED, cô ấy đẹp tự tin như vậy, thời gian giống như không hề tồn tại với cô ấy.
Nhìn được một chút thì khóe mắt Mộ Liên xuất hiện nước mắt, hắn nhớ tới nhiều năm trước, lúc mình bệnh, người phụ nữ này luôn chăm sóc hắn, trong nom hắn suốt cả một buổi tối, cuối cùng mệt đến mức nằm ngủ bên mép giường.
Giờ khắc này, Mộ Liên thật sự hối hận, hối hận không nên phụ lòng cô gái năm đó.