"Thầy, Lâm Nhiễm này thế nào, đã từng hợp tác với thầy rồi?" Trầm Ngạn Lâm hỏi.
"Con còn nhớ phim võ hiệp 《 Cẩm dạ hành 》của ta không?" Trương Kính Chi phức tạp nhìn Trầm Ngạn Lâm, "Lâm Nhiễm con nói đó có lẽ là diễn vai đại tiên Linh Anh."
Trầm Ngạn Lâm nhớ bộ phim nay, hắn thậm chí còn định nhận một vai trong đó, nhưng lúc đóng phim ở Hollywood, chân hắn bị thương nên Trương Kính Chi mới phải tìm một người khác thay thế.
Lúc ra mắt phim, Trầm Ngạn Lâm tự mình đến xem, chỉ là Lâm Nhiễm lại không đến, cho nên Trầm Ngạn Lâm không hề gặp mặt Lâm Nhiễm.
Mặc dù như vậy, nhưng hai tiếng xưng hô "Đại tiên" này đối với Trầm Ngạn Lâm cũng không xa lạ.
Bởi vì lúc quay phim, Trương Kính Chi đã than phiền với hắn qua điện thoại về diễn viên đóng vai Linh Anh kia, chỉ mang bề ngoài của một đại tiên thôi.
Qua lời nói của Trương Kính Chi, tiểu cô nương kia mọi mặt đều tốt, nhưng không hề chú tâm quay phim, kĩ thuật diễn xuất là một đống hỗn độn, giống hệt như một cây du cứng nhắc, chỉ dẫn làm sao cũng không thể thông hiểu, hắn dạy chăm chỉ đến mức thanh sắt cũng muốn nở hoa, nhưng cô ấy vẫn trơ trơ như cũ.
Cho nên nghe Trương Kính Chi nói Lâm Nhiễm chính là diễn viên đóng vai Linh Anh, Trầm Ngạn Lâm có chút kinh ngạc.
Lúc ấy hắn xem phim, nhưng không thể liên hệ được diễn viên đóng vai Linh Anh kia với cô gái mà hắn gặp lúc nãy.
Mấy năm nay Trầm Ngạn Lâm luôn ở nước ngoài phát triển sự nghiệp, tin tức bát quái trong nước hắn rất ít chú ý, cho nên hắn không hề biết Lâm Nhiễm đã sáng lập một môn phái diễn xuất tên là "Mặt liệt".
"Vậy kĩ thuật diễn xuất của cô ấy bây giờ thế nào?" Trầm Ngạn Lâm suy nghĩ, đã hai năm rồi, Linh Anh năm đó dù sao cũng lớn lên.
Trương Kính Chi cười một tiếng, "Không tiến cũng không lùi, thứ trước kia không có, bây giờ cũng vẫn không có."
"..." Trầm Ngạn Lâm.
Có thể khiến cho ân sư của hắn nói ra lời khắc nghiệt như vậy, Trầm Ngạn Lâm cũng không biết nên cao hứng thay cô gái này, hay nên khổ sở vì cô.
Trương Kính Chi đối với hậu bối mà mình thích luôn vô cùng nghiêm khắc, ban đầu lúc Trầm Ngạn Lâm và Trương Kính Chi hợp tác, cũng thường xuyên bị Trương Kính Chi mắng.
Nhưng cũng nhờ vào
dạy dỗ của hắn, Trầm Ngạn Lâm mới có thể nhanh chóng thành thục, từ một diễn viên mới đi đến trường phái thực lực.
"Nghe lời lão tử, đừng để cho vị Đại tiên kia kéo chân, hay là tìm một người biết diễn xuất đàng hoàng, bộ phim của con đừng để cô ấy giẫm nát." Trương Kính Chi khuyên Trầm Ngạn Lâm.
Trầm Ngạn Lâm trầm mặc không nói gì, mãi một lúc sau mới lên tiếng, "Cho cô ấy thử sức một lần, nếu như không được thì coi như xong."
Trên người Lâm Nhiễm có linh khí, cô ấy thật sự là một hạt giống tốt, nếu như cô ấy không chịu tự mình cố gắng, biến bản thân thành một cây đại thụ vươn cao lên trời, thì không ai giúp được cô ấy.
-
Ngày Tô Hòa chính thức thu hình, Linda đặt một vé máy bay, đặc biệt đến xem Tô Hòa biểu diễn.
Nhưng chuyến bay bị trễ, lúc Linda đến thì đã kết thúc ghi hình, cô tức giận đến xanh cả mặt, chỉ là việc đã đến nước này, coi như có tức giận cũng vô ích.
Cô tới chính là muốn nhìn xem thành quả cố gắng lần này của Tô Hòa, hai ngày qua gọi điện với trợ lý của Tô Hòa, biết được tình hình luyện tập, đối phương luôn khen Tô Hòa tiến bộ vô cùng lớn.
Linda không biết cái gọi là "tiến bộ vô cùng lớn" của trợ lý là gì, là khoa trương, hay là sự thật.
Bỏ lỡ Tô Hòa so tài, Linda mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh lại.
Lúc Linda tới, Tô Hòa đang tẩy trang, cho nên cô ấy cũng không vào đài truyền hình, chỉ đứng ở cửa đợi Tô Hòa và trợ lý đi ra.
Mười phút sau, Tô Hòa mới đi ra khỏi đài truyền hình cùng với trợ lý.
Tô Hòa hôm nay mặc đồ thể thao, đơn giản nhàn nhã, nhưng vẫn khó che giấu hào quang chói mắt trên người cô.
Vóc người cao gầy, khiến cho Tô Hòa như hạc đứng giữa bầy gà, hết sức thu hút.