"Cô!" Vương Thần Mộc Tử làm bộ tức giận nghiến răng, "Cho tới bây giờ vẫn chưa có ai dám phách lối trước mặt Nữ vương độc mồm, Lâm Nhiễm, tôi hỏi cô có dám ứng chiến hay không? Bản truyền hình 《 Cẩm dạ hành 》 cô có xem qua chưa?"
"Cô cảm thấy phiên bản Linh Anh của cô đẹp, hay bản truyền hình đẹp?" Vương Thần Mộc Tử lộ vẻ đắc ý khoa trương, "Cô phải nghĩ thật kĩ rồi mới trả lời, Trình Song Song vừa quay hình ở chương trình của tôi cách đây không lâu, tôi còn giữ phương thức liên lạc với cô ta đó!"
"Chưa xem qua!" Tô Hòa mở miệng, "Diễn xuất của tôi cũng chỉ là một tay mơ, còn mặt mũi đi xem diễn xuất của người khác?"
Không ngờ tới lúc này Tô Hòa lại tự bôi đen chính mình, Vương Thần Mộc Tử cũng cười một tiếng, nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục đào hố chôn Lâm Nhiễm.
"Không thể nào? Tôi thấy cô ở 《 Nhất xử hảo hí 》biểu hiện rất tốt, đạo diễn Trương Kính Chi chưa từng âm thầm khen cô?" Vương Thần Mộc Tử hỏi.
Trương Kính Chi vừa mới lên mạng công khai đả kích Trình Song Song, nếu lúc này Tô Hòa thừa nhận Trương Kính Chi khen mình, đó không phải là đang đánh mắt Trình Song Song sao?
"Có khen." Tô Hòa trêu chọc Vương Thần Mộc Tử, "Khen tôi dễ nhìn hơn cô!"
"Xem ra ánh mắt của đạo diễn Trương có vấn đề!" Vương Thần Mộc Tử dùng giọng nói tiếc hận nói.
"Thật đúng dịp, chỗ tôi còn giữ phương thức liên lạc của Trương Kính Chi." Tô Hòa.
"Cô kiên cường không thể công kích, đừng lén báo cáo với đạo diễn Trương, chúng ta vẫn là bạn tốt." Vương Thần Mộc Tử trêu ghẹo, cố ra vẻ ngượng ngùng nói, "Lỡ như ngày nào đó đạo diễn Trương vừa ý vẻ ngoài của tôi, muốn tìm tôi quay phim thì làm sao?"
Tô Hòa quan sát Vương Thần Mộc Tử từ trên xuống dưới một phen, sau đó thâm ý nói, "Vậy tôi cũng đồng ý với quan điểm trước đó của cô, ánh mắt của ông ấy quả thật không tốt."
"..." Vương Thần Mộc Tử.
"Tôi thấy cô hôm nay hình như không muốn ngồi xuống nói chuyện!" Vương Thần Mộc Tử lạnh lẽo nói.
"Tôi thật ra..." Tô Hòa đột nhiên cười, cô nhìn Vương Thần Mộc Tử, "Dù sao tôi cao, không ngại đứng cùng một chỗ với cô."
Sắc mặt Vương Thần Mộc Tử đại biến, cô ta cắn răng nói với nhân viên hậu cần, "Nhanh lấy ghế."
Dáng
người thấp bé là chỗ đau của Vương Thần Mộc Tử, cô làm bộ như bị đâm trúng chỗ đau, chọc cho người xem buồn cười.
Chờ nhân viên hậu cần dọn ghế salon ra, Tô Hòa mới tao nhã ngồi xuống, "Vẫn là ngồi xuống thoải mái nhất."
Tô Hòa vắt chéo hai chân, đôi chân dài thẳng càng tỏ ra thu hút vô cùng.
Vương Thần Mộc Tử tức giận nhìn Tô Hòa, "Cô là khách quý đầu tiên dám nói chuyện với tôi như thế!"
"Có lẽ, tôi muốn khiến cô chú ý, trở thành người phụ nữ thanh thuần, bí mật trong lòng cô." Tô Hòa dùng một giọng nói lãnh đạm, cười nhạo.
Vương Thần Mộc Tử cười lên, "Được rồi, không nháo nữa, bây giờ tôi đại diện cho phái nữ hỏi cô một vấn đề nghiêm túc --- cô dưỡng da như thế nào? Nhìn thật là trắng đó, có bí quyết dưỡng nhan gì không?"
"Đúng là có một cái." Tô Hòa vén môi, nhàn nhạt nói, "Đầu tiên là quy luật cuộc sống, mỗi sáng sớm uống một ly nước, buổi tối uống một ly nước."
Thấy Tô Hòa không nói tiếp, Vương Thần Mộc Tử chậm chạp thiêu mi, "Chỉ vậy thôi?"
"Ở trên chẳng qua chỉ là bước đầu tiên, bước quan trọng nhất chính là..." Tô Hòa cố ý ngừng một lát, "Tìm một người mẹ xinh đẹp để đầu thai, tục gọi là, gen tốt, trời sinh lệ chất."
"..." Vương Thần Mộc Tử.
Vương Thần Mộc Tử yên lặng phun máu, "Được rồi, tôi thấy phái nữ đông đảo cũng không thấy hứng thú với vấn đề này nữa! Chúng ta nói tới chuyện diễn xuất của cô một chút đi, điều gì khiến diễn xuất của cô đột nhiên tiến bộ?"
"Bởi vì tôi không muốn dựa vào nhan sắc kiếm cơm, cho nên muốn dựa vào tài hoa." Tô Hòa mở miệng, âm thanh của cô lộ ra mấy phần lười biếng, than thở, "Ha, không ngờ rằng tài hoa còn đơn giản hơn nhan sắc."