Nhưng điều làm cho Trương Văn Thông không ngờ là, lúc hắn thừa dịp Lâm Nhiễm luyện tập mà bôi đen cô, muốn quay lại cảnh tượng vẻ mặt xấu xí của cô, lại bi thương phát hiện đối phương lên hình rất đẹp.
Trương Văn Thông làm nghề này đã mười mấy năm, máy quay cũng giống như vợ bé của hắn, hắn rất hiểu "người vợ" này, biết góc độ nào sẽ tạo thành ảo giác đánh lừa thị giác.
Nhưng những chiêu này lại không hề có hiệu quả với Lâm Nhiễm, đối phương quá đẹp, giống như là bước ra khỏi ống kính, khắc sâu vào trong đôi mắt người xem.
Ăn hình chính là như vậy?
Trương Văn Thông trong lòng kinh ngạc, lại thêm khó chịu, hắn không moi được thiếu sót của Lâm Nhiễm, cũng không biết ăn nói làm sao với người kia.
Nhân lúc nghỉ ngơi, Trương Văn Thông đến phòng vệ sinh hút điếu thuốc.
Chờ đến khi Trương Văn Thông hút thuốc xong quay lại, đã nhìn thấy Tô Hòa đứng ở hành lang.
Tô Hòa tựa vào vách tường, đôi chân thon dài duỗi ra.
Mặc dù khoảnh khắc này Tô Hòa lộ ra cả người lười biếng, nhưng không hiểu sao, Trương Văn Thông lại có cảm giác tư thế của cô giống như dã thú sắp vồ mồi.
Nhìn thân thể dường như yếu đuối, nhưng lại cất giấu một sức lực mạnh mẽ, chỉ cần cô hơi để ý, bất kì con mồi nào cũng sẽ đều khuất phục trước móng vuốt của cô.
Trương Văn Thông có chút chột dạ, hắn nuốt nước miếng một cái, sau đó miễn cưỡng chào hỏi Tô Hòa.
"Chị Nhiễm." Trương Văn Thông nhếch mép.
Giới giải trí bàn về danh tiếng để phân chia thứ bậc, bây giờ Tô Hòa đang bạo hồng, cho nên nhân viên làm việc thấy cô cũng sẽ kêu một tiếng "Chị", để bày tỏ tôn trọng.
Tô Hòa giơ tay, ném cho Trương Văn Thông một chai nước.
Trương Văn Thông theo bản năng nhận lấy, "Cảm ơn, chị Nhiễm."
"Không cần khách sáo, cả ngày nay anh moi khuyết điểm của tôi cũng rất cực khổ." Khóe môi Tô Hòa câu lên, nhìn sang Trương Văn Thông.
Nghe thấy lời này, nụ cười Trương Văn Thông cứng đờ.
"Tìm được thiếu sót trên vẻ ngoài của tôi chưa?" Tô Hòa chậm rãi đứng thẳng người.
Theo động tác của cô, Trương Văn Thông không khỏi lui về sau một bước, trên mặt hắn thoáng qua hốt hoảng.
Sau khi Tô Hòa đứng thẳng, cô xoay xoay cổ, đường cong trên cổ ưu nhã, đẹp đẽ, nhưng động tác này lại lộ ra mấy phần kiêu ngạo.
Tư thái cao ngạo như vậy, khiến cho người khác sinh ra vài phần tự ti, mặc cảm.
Nhìn thấy bộ dạng
kinh sợ của Trương Văn Thông, Tô Hòa chế giễu, "Xem ra là không có! Cũng hợp lý, dù sao tôi cũng dựa vào gương mặt này kiếm cơm, nếu mặt khó coi, tôi lấy cái gì để đứng vững gót chân trong giới giải trí này?"
"Chị Nhiễm..." Trương Văn Thông rất hoảng, bắp chân của hắn cũng sắp căng cứng rồi.
Thật ra Trương Văn Thông cũng không biết mình đang hoảng cái gì, dù sao Tô Hòa cũng không có bằng chứng, nhưng dưới nụ cười soi mói, chế giễu của đối phương, hắn ngây người, không còn lời gì để phản bác.
Tô Hòa đến gần Trương Văn Thông, cô đưa tay cầm lấy thẻ công tác của hắn.
Ngón tay thon dài kẹp lấy thẻ công tác, Tô Hòa nhìn tên phía trên, cười có chút khó hiểu, "Trương Văn Thông phải không? Được rồi, tôi sẽ ghi nhớ!"
Tô Hòa thả thẻ công tác của Trương Văn Thông ra, sau đó xoay người rời đi.
Cô và Trương Văn Thông không thù không oán, đối phương và cô nhất định là bị người khác tính kế, không cần hỏi hắn, Tô Hòa cũng có thể đoán ra được là ai.
Gần đây Tô Hòa cũng chỉ đắc tội với một người, là Trình Song Song.
Tin tức Tô Hòa giải phẫu thẩm mỹ truyền ra, cũng chỉ có lợi đối với Trình Song Song mà thôi, dù sao cô ta diễn vai Linh Anh cũng bị chửi thê thảm rồi.
Tô Hòa khẽ cười chế giễu một tiếng, luôn có điêu dân muốn hại trẫm!
Nhìn bóng lưng Tô Hòa, chân của Trương Văn Thông giống như bị đóng đinh trên đất, một lúc lâu hắn mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Tô Hòa vừa nãy không quá hung dữ, toàn bộ quá trình đều mang theo ý cười, nhưng trong lòng Trương Văn Thông vô cùng hoảng loạn, hắn nhịn không được lại quay về phòng vệ sinh hút thêm một điếu thuốc.