Việc Lưu Tử Luân làm sau khi tan học không phải về nhà ngay mà là đi đến lớp của Hạ Y.
Ái Lạc nói Hạ Y phải tận dụng thời gian của mình để thiết kế trang phục, bao gồm cả giờ trưa và sau giờ học. Nên từ hôm nay cô phải dành thêm một khoảng thời gian nữa ở lại trường.
Lưu Tử Luân không rõ vì sao mình lại muốn đến nơi đó gặp cô. Trong lòng dạo này có một loại cảm xúc kì lạ mà anh vẫn không thể hiểu được.
Đại khái là anh đối với Hạ Y... không có đề phòng cùng chán ghét.
Điều này có phải là vì anh vừa chọn từ bỏ tình cảm của mình với Ái Lạc nên mở lòng ra hơn, hay là vì một lý do ngoài ý muốn nào khác?
Lưu Tử Luân không muốn nghĩ nữa, lại phát hiện mình đã đến cửa lớp Hạ Y từ bao giờ.
Anh đừng từ ngoài ngó vào, nhìn thấy trong lớp chỉ có một mình Hạ Y. Cô đang chuyên chú dùng thước dây đo kích thước vòng eo của trang phục rồi cắt ra để ngày mai chuẩn bị may lại.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc hiếm có này của cô bạn trẻ con kia, Lưu Tử Luân có chút không quen, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy phấn khích.
"Tử Luân?" Hạ Y cắt xong ngẩng đầu lên, qua một bên khóe mắt cảm nhận được có người đứng nhìn mình, nghi hoặc quay sang nhìn, lại thấy được Lưu Tử Luân, cô có chút ngạc nhiên.
"A?" Lưu Tử Luân nghe cô gọi mới thu hồi tuần mắt, đảo con ngươi, vành tai có hơi đỏ lên vì xấu hổ, cười gượng: "Mình, mình đi ngang qua đây, thuận tiện thấy cậu nên tò