"Tử Luân, mình biết câu hỏi này hơi khó cho cậu, nên chưa cần phải trả lời mình ngay đâu." Hạ Y cười yếu ớt, "Nếu không mình cho cậu thời hạn ba ngày? Sau ba ngày, nhất định cậu phải cho mình câu trả lời."
"Cậu không thích mình cũng không sao, quan trọng là cậu biết, mình thích cậu là được rồi. Chúng ta có thể làm bạn."
Hạ Y nói xong, ánh mắt xẹt qua một tia buồn tủi, "Vậy mình vào nhà đây. Mai gặp nhé!"
Cô toan định mở cửa bước vào nhà thì đột nhiên, giọng nói trầm thấp của Lưu Tử Luân vang lên: "Khoan đã."
Anh đưa tay nắm chặt lấy cổ tay cô, mím môi, "Mình đã có câu trả lời rồi."
Hạ Y nghe vậy sững người, rất nhanh phản ứng lại. Quay mặt đối diện Lưu Tử Luân, nét mặt dịu đi. "Ừm, mình nghe đây?"
Lưu Tử Luân hít sâu một hơi, từ từ thở ra. Anh đứng thẳng người, kiên định nhìn Hạ Y, nghiêm nghị nói rõ từng chữ một: "Hạ Y, mình thích cậu. Hẹn hò với mình nhé!"
Lưu Tử Luân nói ra rồi bắt đầu thấy khẩn trương, so với lúc chờ được gặp lại Ái Lạc còn muốn bồn chồn hơn.
Hạ Y trầm ngâm, lẩm nhẩm lại từng câu chữ Lưu Tử Luân vừa nói ra, lát sau liền cười ngây ngô, nhìn Lưu Tử Luán đang hoảng loạn trước lời tỏ tình của anh, dịu dàng trả lời: "Được."
Lưu Tử Luân trước tiên là đỏ mắt, sau khi câu trả lời thấm vào đầu óc, liền cười, tươi rói.
[Tinh! Độ hảo cảm