Thời điểm này là sau khi nguyên thân bị ép cưới Ôn Tử Luân, vào đúng lúc hôn lễ đã diễn ra, nguyên thân buồn bực về phòng trước.
"Vợ...?" Hẳn là vì thấy Hạ Y thật lâu không lên tiếng, bộ dáng còn nghiêm túc như đang nghĩ ngợi gì đó. Ôn Tử Luân bên cạnh có chút lo lắng, dè dặt giật giật cổ áo ren của cô.
Hạ Y vừa lúc tiếp thu cốt truyện xong, quay qua cười với anh một cái.
"Phải rồi, A Luân." Hạ Y nhẹ giọng nói, "Lần đầu chúng ta gặp nhau anh còn nhớ không?"
"Nhớ." Tử Luân gật đầu, "Lúc đó là ở trong một căn phòng rộng ơi là rộng đúng không vợ? Nhưng mà lúc đó vợ ngủ mất tiêu rồi, không nói gì được hết á...", nói tới đâu ngữ điệu nghe ra vài phần ủy khuất.
Hạ Y nghe lời này giật giật cánh môi: "... Vậy à... Vậy anh có nhớ trước đó mình vì sao bị đưa đến căn phòng đó không?"
"A?" Ôn Tử Luân làm mặt nghỉ ngợi một lúc, ngoan ngoãn trả lời: "Lúc đó là đệ đệ đưa anh đến đó mà. Anh thấy vợ còn nằm ngủ trong đó nữa cơ. Đệ đệ nói cái gì mà vợ là khách quý đến chơi nhưng lại hết phòng để vợ ở lại, nên để vợ ngủ cùng phòng với chồng đó!", nói xong còn cười hì hì nhìn cô, bộ dạng vẩy đuôi như cầu được thưởng.
Hạ Y khẽ nhíu mày, ai lại ác độc thế chứ? Đến một người đầu óc không bình thường cũng không buông tha. "Vợ, lúc đó vợ đẹp lắm." Ôn Tử Luân cười sáng lạn, khi nhìn thấy cô, tim anh phá lễ đập mạnh mẽ, mạnh đến mức người ngây ngô ngốc nghếch như anh vẫn không nhịn được để ý.
"... Được rồi, giỏi lắm!" Hạ Y đưa tay xoa xoa đầu Tử Luân cười tán thưởng, "Muộn rồi, anh mau đi ngủ đi."
"Nhưng mà... Không phải đệ đệ nói với anh đêm nay phải hôn hôn vợ sao? Sau đó còn nói cái gì mà để vợ có em bé... Là làm như thế nào vậy vợ?" Ôn Tử Luân mắt long lanh ngây thơ hỏi.
Hạ Y suýt chút nữa bị sặc nước bọt, thấp giọng ho khan: "Khụ khụ, cái kia... Nhưng mà