Trầm Mộc Bạch nghiêm túc đặt lên bả vai hắn, không có bất kỳ cái gì trốn tránh con mắt hắn nhìn theo, "Quý Thư, trong cái thành phố này, người cậu nên tin tưởng nhất là tôi. Mà tôi, sẽ không điều kiện bảo hộ cậu, hiểu không?"
Quý Thư nhìn cô một hồi lâu, nhẹ gật đầu.
Trầm Mộc Bạch giơ lên bình nước nói, "Đến, chúc mừng chúng ta hôm nay sống sót sau tai nạn."
Thiếu nữ cong cong con mắt, cười đến rất là đẹp mắt, giống như ở bên trong thế giới của cô, không có bất kỳ cái gì âm u. Quý Thư không khỏi có chút sững sờ một lần, giơ lên bình nước trong tay, cùng cô đụng nói, "Ừ."
Khóe môi nhịn không được toát ra vẻ mỉm cười.
Ở siêu thị ăn uống no đủ xong, Trầm Mộc Bạch vừa lòng thỏa ý tựa ở kệ hàng nơi đó, "Chúng ta trước ở đây một đêm đi."
Cô không khỏi ngáp một cái, cửa trong siêu thị đã bị hai người đóng chặt, dù cho cuồng sát nhân đến, cũng không dễ dàng đi vào.
Nhưng là cái này khổ hai người, bởi vì nguyên nhân điều kiện có hạn, chỉ có thể ngả ra đất nghỉ ngủ.
Nhưng điều này cũng không sao, bởi vì là siêu thị nhỏ, cung hóa không đủ, chỉ tìm được một tấm chiếu còn có một giường chăn mền.
Quý Thư xấu hổ bỏ đồ xuống, nói khẽ, "Tôi đi quầy thu ngân bên kia ngủ."
Trầm Mộc Bạch tự nhiên là không đồng ý, hai người đào mệnh mệt mỏi gần chết, không nghỉ ngơi thật tốt, làm sao chống cự khó khan tiếp theo, bản thân trước bò tiến vào, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói, "Đều như vậy, cậu còn so đo cái gì nam nữ thụ thụ bất thân."
Quý Thư nhìn hai chân thiếu nữ một chút, nhịn không được ánh mắt phiêu hốt.
Trầm Mộc Bạch ngáp một cái, buồn ngủ đến không được, "Cậu nếu là để ý, liền trực tiếp coi tôi là con trai liền tốt."
Cô nói xong, mơ mơ màng màng nắm lấy chăn mền xoay người ngủ.
Không biết qua bao lâu, bên cạnh truyền đến thanh âm tất tất tốt tốt, Trầm Mộc Bạch dụi dụi con mắt nói lầm bầm, "Sớm làm như vậy không phải tốt."
Thiếu nữ tiếng nói mềm nhũn miên miên làm cho vành tai Quý Thư hơi nóng, hắn cẩn thận từng li từng tí nằm xuống.
Quý Thư cho tới bây giờ không cùng người khác nằm ở trên
một cái giường, cảm thụ được khí tức bên người ấm áp, tâm hắn có chút rung động lên, ngăn không được cuồng loạn lấy.
Trên người cô gái hương thơm chui vào bên trong cánh mũi, Quý Thư nhịn không được mở mắt, nửa điểm buồn ngủ cũng không có.
Vừa vặn lúc này, đối phương lật cả người.
Đụng.. Đụng phải.
Quý Thư trong đại não hiện ra mấy chữ này, cứng ngắc đầu óc trống rỗng.
"Hệ thống.. Thật đáng sợ nha.." Thiếu nữ ủy ủy khuất khuất lẩm bẩm một tiếng, cánh tay ấm áp trèo tới.
Quý Thư không nghe không hiểu cô lại nói cái gì, toàn thân lực chú ý đều ở trên thân thể hai người đụng vào, mặt nóng đến không được, cuối cùng cẩn thận từng li từng tí mở miệng kêu một tiếng, "Bạn học Mục.. Mục.. Lam."
Thiếu nữ không có trả lời, ngược lại càng quấn càng chặt.
Quý Thư trầm mặc một hồi lâu, nhịn không được im ắng nở nụ cười.
Bạn học Mục, có chút đáng yêu.
Hắn nghĩ thầm đến, đối phương có lẽ cũng không có giống ban ngày biểu hiện ra tỉnh táo như vậy, kỳ thật nội tâm vẫn còn có chút sợ hãi.
Nhưng chính là một người như vậy, lại vô cùng nghiêm túc bảo hộ lấy hắn.
Quý Thư trái tim trong lồng ngực kia nhảy lên kịch liệt lấy, hắn có chút nghiêng mặt, muốn miêu tả ra hình dáng thiếu nữ, cuối cùng nhỏ giọng nói, "Bạn học Mục, tôi cũng sẽ bảo hộ cậu."
Trong lúc ngủ mơ Trầm Mộc Bạch cũng không nghe thấy câu nói này, cô đang mơ mộng đẹp về mỹ thực, nhịn không được bắt đầu cười hắc hắc.
Quý Thư giật nảy mình, thời điểm ý thức đến thiếu nữ là đang nằm mơ, nhịn không được có chút nhếch lên khóe môi.
Một đêm trôi qua, Trầm Mộc Bạch sáng sớm tỉnh lại, liền phát hiện bản thân giống con bạch tuộc một dạng bám lấy Quý Thư không thả, vội vàng dậy, lau đi khóe miệng, sợ mình chảy nước miếng cái gì.