Coi như tắm rửa xong, Tống Ninh ánh mắt cũng chỉ là rơi vào trên người chính mình mấy lần, liền dời ánh mắt.
Cô hơi có chút kỳ quái chôn ở trên giường.
"Chẳng lẽ Tống Ninh thực không được?"
Trầm Mộc Bạch bị ý nghĩ của mình giật nảy mình.
Trên sách nói, coi như công năng kiện toàn, người có tâm lý chướng ngại, tại chỗ phương diện cho dù có nhu cầu bình thường, nhưng là thủy chung không bước ra một bước.
Cô bi thống suy nghĩ kỹ một hồi, nghĩ thầm, Ninh Ninh nhà mình quá đáng thương.
Trầm Mộc Bạch vốn là có điểm tâm nghĩ, nhưng là cô suy nghĩ một hồi lâu, quyết định làm đêm nay chuyện gì cũng không có phát sinh.
Dù sao còn có đắp chăn trong sáng nói chuyện phiếm chuyện này.
Không nói chuyện nói đi cũng phải nói lại, tại thời điểm cô nói ra khách sạn, Tống Ninh thân thể liền cương một lần.
Trầm Mộc Bạch càng nghĩ càng thấy được bản thân chạm đến vết thương đối phương, Ninh Ninh nhà mình thực quá đáng thương.
Thế là tại sau khi Tống Ninh tắm rửa ra ngoài, cô nằm ở một bên, nghĩ thầm, đợi chút nữa muốn thế nào, mới có thể trấn an đối phương thật tốt.
Đang cảm thụ đến trên giường trầm xuống.
Trầm Mộc Bạch xoay người, vừa định mở miệng nói cái gì.
Liền phát giác được một cỗ khí tức lạnh lùng tới gần.
Tống Ninh nắm vuốt cái cằm cô, hôn đi qua.
"A.."
Bị chóng mặt hôn một hồi lâu, cô mở mắt ra.
Tống Ninh dùng ánh mắt thâm thúy ảm đạm không rõ nhìn cô, ngón tay thon dài duỗi tới.
Tinh tế dày đặc hôn rơi xuống.
Theo xương quai xanh, một đường trượt về ngực.
Trầm Mộc Bạch lúc này mới mơ mơ màng màng đã nhận ra không thích hợp, "Tống Ninh.."
Tống Ninh không nói chuyện, chỉ là tiếp tục lấy động tác của mình.
Một hồi lâu mới nói thật nhỏ, "Đừng sợ, anh sẽ điểm nhẹ."
Trầm Mộc Bạch thốt ra, "Anh không phải không được sao?"
Bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh.
Tống Ninh động tác cởi ra quần áo cô cũng dừng lại, nhìn không chuyển mắt nhìn lại, "Không được?"
Trầm Mộc Bạch, ".. Cái kia, Ninh Ninh, em đã biết." Cô an ủi
đập bả vai đối phương, "Em sẽ không ghét bỏ anh, cũng sẽ không cùng anh chia tay, em không phải loại người như vậy."
Tống Ninh nhìn người, tiếng nói lành lạnh nói, "Nhìn đến, bạn gái của anh giống như một mực đối với anh có cái gì hiểu lầm."
Hắn nhấc mí mắt lên, giật giật quần áo bản thân, dùng không giọng nói có cảm xúc gì, "Được hay không được, thử xem chẳng phải sẽ biết."
Trầm Mộc Bạch, "!"
* * *
Cô hối hận.
Hối hận không phải chuyện đến khách sạn này, mà là hoài nghi năng lực của Tống Ninh.
Tối hôm đó.
Trầm Mộc Bạch cuối cùng nhớ ra, thời cấp ba, bị thể lực Tống Ninh chi phối qua sợ hãi.
Toàn thân cao thấp bị lặp đi lặp lại ăn qua một lần lại một lần.
Cô mệt mỏi xụi lơ, da thịt phủ đầy dấu vết yêu.
Vì một câu bỏ ra đại giới đau đớn thê thảm.
Chỉ có thể nước mắt lưng tròng cầu xin tha thứ.
Trầm Mộc Bạch mang khăn quàng cổ ba ngày, còn tốt lúc này thời tiết tương đối lạnh, bằng không tại mùa hè, đoán chừng phải bị không ít người chú mục.
Đáng tiếc là, lời nói nói với người cũng là mang theo giọng mũi.
"Bạch Lộ, cậu có phải bị cảm hay không?" Ký túc xá một cái em gái quan tâm hỏi thăm một câu.
Cô ỉu xìu nói, "Ừm, cảm lạnh."
Em gái ký túc xá nói, "Bạn trai cậu đối với cậu thật tốt, hàng ngày tìm cậu."
Trầm Mộc Bạch có khổ khó nói.
Cô cảm thấy mình đoán chừng không có cách nào ứng phó Tống Ninh.
Tống Ninh không phải con chó to, hắn rõ ràng chính là con sói.
Ký túc xá chỉ còn lại có cô và cô em gái này.
Nguyên nhân là những người khác đi ra ngoài cùng bạn trai thuê phòng.
Trầm Mộc Bạch vùi ở trong chăn, lúc nhận điện thoại của Tống Ninh, có chút không hứng lắm.