Trầm Mộc Bạch đem đồ uống đều uống hết sạch, đi theo sau thân người.
Cô ước chừng là hiểu rồi, Trình Dịch Bắc căn bản cũng không phải là đói bụng, có chút ấm ai.
Trầm Mộc Bạch ngay cả tâm có chút đau nhức, cô vừa nghĩ tới muốn đi lừa tình cảm người ta, thì có loại cảm giác tội lỗi đào mộ tổ người ta.
"Bạn học Trình, chờ tôi một chút."
"Ô ô ô mẹ." Có cái tiểu hài bắt được chân cô, mở to mắt to nhìn qua, phát hiện không phải mẹ của mình, thả ra, vừa khóc lấy xoay người, "Ô ô ô mẹ."
Trầm Mộc Bạch nhìn Trình Dịch Bắc một chút, lại nhìn bé gái một chút, giữ chặt người nói, "Tiểu bằng hữu, mẹ em không thấy sao?"
Bá gái xoa xoa nước mắt, "Đại tỷ tỷ, chị có thể mang em đi tìm mẹ em sao?"
Cô nhẹ gật đầu, "Đương nhiên là có thể, mẹ em dáng dấp ra sao, mặc quần áo gì?"
Bé gái nghĩ nghĩ, ước chừng là không nhớ rõ, một mặt mờ mịt nói, "Mẹ dung mạo rất xinh đẹp, thích xịt nước hoa, còn thích trang điểm, ba ba luôn là mắng mẹ xài tiền bậy bạ, mẹ vẫn thích đánh bài."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Cô rất là đau đầu vuốt ve cái trán.
"Em cùng mẹ em ở chỗ nào lạc nhau?" Một thanh âm chen vào.
Đi mà quay lại Trình Dịch Bắc đi tới.
Trầm Mộc Bạch bừng tỉnh đại ngộ nhìn sang.
Đối phương nhìn cũng chưa từng nhìn cô một chút, cái này khiến cô rất là thụ thương, cảm thấy IQ mình bị người rất khinh bỉ.
"Đại ca ca." Bé gái hiển nhiên đối với người dáng dấp đẹp mắt rất có hảo cảm, hít mũi một cái nói, "Mẹ em mang em đi cửa hàng, sau đó mẹ đã không thấy tăm hơi, mẹ nói muốn dẫn em tới ăn KFC."
Trình Dịch Bắc nói khẽ, "Đừng khóc, lập tức liền có thể tìm tới mẹ em."
Tiểu nữ hài mở to mắt to, "Thật sao?"
Trình Dịch Bắc ừ một tiếng.
Bé gái lúc này mới nín khóc mà cười, Trầm Mộc Bạch đưa tay, "Chị và đại ca ca cái này dẫn em đi tìm mẹ."
Đối phương bắt lấy tay cô,
rất là hồn nhiên nói, "Em cũng muốn đại ca ca cầm tay."
Một người nắm một bên, liền cùng một nhà ba người tựa như.
Trầm Mộc Bạch không hiểu nghĩ tới câu nói này, cô ngẩng đầu nhìn lại.
Phát hiện Trình Dịch Bắc cũng nhìn lại.
Hai người ánh mắt va nhau.
Cô lập tức cho chuyển trở về, sau đó nghĩ thầm không đúng, ta nhưng là muốn gạt tình cảm người, phải chủ động một chút mới đúng.
Thế là cô lại nhìn sang.
Thế nhưng Trình Dịch Bắc đã đem ánh mắt thu về.
Trầm Mộc Bạch chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chằm.
Ước chừng là phát giác được cái ánh mắt này quá nồng đậm, nam sinh nghiêng mặt, có chút không hiểu, "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Trầm Mộc Bạch lắp bắp, "Không.. Không có gì.."
Thật là mất mặt.
Cô nhanh chóng chuyển trở về, nghĩ thầm.
Cuối cùng vẫn là tìm tới mẹ của bé gái, là nữ nhân rất xinh đẹp, chỉ là có chút sơ ý chủ quan rồi.
Nhưng hai người cũng bởi vậy trì hoãn trở về trường học, giáo viên biết rõ đầu đuôi, nhờ vậy mới không có trách cứ.
Thời điểm tan học, Trầm Mộc Bạch đi ngang qua một cửa hàng bụi băng, cô liếc nhìn lộ ra thần sắc có chút giãy dụa.
Ăn hay là không ăn?
Đó là cái vấn đề.
Cuối cùng vẫn là rưng rưng mua một phần, được rồi, hôm nay không giảm béo, vẫn là ngày mai lại bắt đầu đi.
Trầm Mộc Bạch tìm cho mình cái cớ, sau đó mua phần, vừa đi vừa ăn.
"Nam ca, anh đang nhìn cái gì?" Một người nam sinh ngậm lấy điếu thuốc, đi tới, "Anh không chơi?"
Trình Dịch Nam đứng ở chạy cửa bằng điện, lòng có chút không yên trả lời, "Tôi giống như thấy được cô gái mập nhỏ hôm qua."
"..."
Người kia lộ ra một cái vẻ mặt kỳ quái, "Nam ca, anh lại nói người nào?"
Trình Dịch Nam bóp thuốc lá, "Không, chính cậu chơi đi."
Bụi băng: 冰粉 - Google Search