"Lớp 12 thế nào?" Trình Dịch Nam cười lạnh một tiếng, "Cũng không phải tuổi chơi bùn." Hắn vuốt nhẹ ngón tay một lần, "Anh trai anh không phải người tốt, em tốt nhất đừng trêu chọc hắn."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Không phải, anh trai của cậu không là người tốt, chẳng lẽ cậu chính là người tốt?
Chỉ là trong nội tâm cô nhổ nước bọt dạng này, trên mặt là tuyệt đối không dám nói ra.
"Chúng tôi đã chia tay." Cô trầm trầm nói, "Cậu đừng nói nữa, về sau tôi với anh trai cậu không có quan hệ gì, cùng cậu cũng không có quan hệ gì."
Mặc dù Trình Dịch Bắc là như thế này bàn giao cô, nhưng Trầm Mộc Bạch lại là không muốn cùng bọn họ có quan hệ, cô thật sự là không biết làm sao xử lý. Vô luận như thế nào xử lý đều tránh không được một trận bị hận, còn không bằng cứ như vậy, chờ thời gian lâu dài, bọn họ có bạn gái mới, tự nhiên cũng liền đem cô quên đi. Mà bản thân Trầm Mộc Bạch thì sao.
Cô thở dài, đại khái là ở cái thế giới này sống đến nhiệm vụ thất bại đi.
"Lời này của em lừa gạt người khác khả năng một chút còn sẽ tin tưởng." Trình Dịch Nam lạnh lùng nói, "Tống Dao, anh nói, chia tay không có phần em nói. Em muốn chia tay? Trừ phi anh chết đi."
Trầm Mộc Bạch thần sắc rất mờ mịt, rất nghi hoặc, còn có chút không hiểu.
Cô thấy không rõ lắm hai anh em muốn làm gì.
"Anh hận em." Trình Dịch Nam đột nhiên nhào tới, hung hăng cắn cô một hơi, trực tiếp hướng trên môi loại kia.
"A.." Trầm Mộc Bạch khó chịu bắt đầu nước mắt sinh lý.
Người đối diện lại là liếm liếm môi cô, thấp giọng lặp lại một câu, "Tống Dao, nghe được không, anh hận em."
Cô hít vào một hơi, chỉ cảm thấy có từng điểm từng điểm đau, nhẹ gật đầu.
Trình Dịch Nam không biết vì sao, hỏa khí lớn hơn, nắm chặt cô, lại hôn đi qua, giống như là đang phát tiết oán khí trong lòng một dạng, "Cho nên em muốn chia tay, không có cửa đâu, chia tay chỉ có thể anh
tới nói, em không có tư cách."
Trầm Mộc Bạch lần nữa nhẹ gật đầu, biểu thị mình biết rồi, hiểu rồi.
Cô vẫn có chút sợ cái thang này, bởi vì vứt bỏ quá lâu, luôn cảm thấy có chút không an toàn, không tự chủ được ôm lấy nam sinh, Trình Dịch Nam cúi đầu, trông thấy nữ sinh có chút đáng thương, bộ dáng có chút chấn kinh, liền mềm lòng rối tinh rối mù.
Hắn hơi thở dài, thay đổi một bộ thần sắc lạnh lùng nói, "Cùng anh trai anh chia tay, anh sẽ làm như chuyện gì cũng không phát sinh."
Trầm Mộc Bạch nhìn qua, "Có ý tứ gì?"
Cô có chút trợn tròn đôi mắt, tựa hồ là có chút không thể tin.
"Ý tứ trên mặt chữ." Trình Dịch Nam nắm vuốt cái cằm cô, hung tợn nói, "Em nên sẽ không cảm thấy anh là bởi vì thích em mới như vậy đi, thiếu tự mình đa tình."
Trầm Mộc Bạch, ".. A."
"A cái gì a." Trình Dịch Nam khó chịu nói ra, "Nghe được không?"
Cô giương mắt, "Sau đó thì sao?"
Nam sinh cúi đầu xuống, khẽ híp mắt, "Sau đó cái gì? Em cho rằng anh sẽ còn giống như trước một dạng đối tốt với em sao? Về sau anh để cho em qua đây em liền đến, thẳng đến anh chơi chán mới thôi."
Trầm Mộc Bạch trong lòng mặc dù cảm thấy có chút mờ mịt cùng phiền muộn, nhưng vẫn gật đầu, có chút bất an tâm thần bất định hỏi, "Vậy lúc nào thì cậu mới có thể chơi chán?"
Trình Dịch Nam nhịn xuống xúc động muốn một tay lấy người bóp chết, cười lạnh một tiếng nói, "Đương nhiên muốn nhìn tâm tình anh."
Cô há mồm, còn muốn hỏi, "Tôi làm thế nào cậu mới có thể hết giận?"
"Đời này cũng sẽ không." Trình Dịch Nam một hơi bác bỏ, giễu cợt nói, "Tống Dao, em lại còn coi chuyện gì đều có thể bù đắp, em coi anh là gì?"
Trầm Mộc Bạch cúi đầu xuống, "Không có biện pháp khác sao?"