Trầm Mộc Bạch ánh mắt u oán nhìn hắn, nghĩ tới mục tiêu bản thân, mơ hồ không rõ trả lời một câu, cúi đầu ăn bữa sáng.
Đợi đến một cơ hội, lơ đãng nói, "Bạch Mặc thiếu gia, ta muốn dọn ra ngoài."
Cầm trong tay sách vở thiếu niên quay sang, lộ ra một cái thần tình kinh ngạc, "Dọn ra ngoài? Bác sĩ Trầm là cảm thấy ở chỗ này không tốt sao?"
Trầm Mộc Bạch cẩn thận chu đáo thần sắc hắn, nhưng không có phát hiện mảy may dị dạng, không thể nói là thất vọng hay là may mắn, "Không có, tôi chỉ là cảm thấy thật ngại tiếp tục quấy rầy nữa, mà nhà trọ bên kia của tôi đã để đó không dùng rất lâu."
"Tôi còn tưởng rằng bác sĩ Trầm muốn sớm kết thúc lần trị liệu này." Thiếu niên ôn hòa cười nói.
Trầm Mộc Bạch lắc đầu nói, "Tôi sẽ chờ đến Bạch Mặc thiếu gia hoàn toàn khôi phục."
Sở Bạch Mặc không có cưỡng cầu cô lưu lại, gật đầu nói, "Đến lúc đó tôi để cho tài xế tiễn cô."
Trầm Mộc Bạch gật đầu nói, "Phiền toái."
Toàn bộ hành trình đối thoại, đối phương ngữ khí vẻ mặt bình thường không có cái gì khác nhau, trừ bỏ thái độ tương đối kinh ngạc ngoài ra, liền lại cũng không có cái khác dư thừa.
Cô không khỏi lần nữa hoài nghi mình phán đoán, có chút hối hận làm ra quyết định này, dù sao đầu bếp Sở gia làm đồ ăn thực rất mỹ vị.
Nhưng là lời đã nói ra, cũng không thể đổi ý, Trầm Mộc Bạch một bên đáng tiếc một bên về tới gian phòng.
Đợi thời điểm cô nhớ ra cái gì đó, trong lòng vừa khẩn trương lên.
Là trong phòng còn không có kiểm tra.
Trầm Mộc Bạch nghĩ đến, tranh thủ thời gian tìm, ý đồ tìm ra một tia dấu vết để lại, nhưng là cái gì cũng không phát hiện.
Cô nằm ở trên giường, chậm rãi thở dài một hơi.
Không phải Sở Bạch Mặc liền tốt, nếu không cô thật muốn khóc.
Hai ngày sau, Trầm Mộc Bạch từ Sở gia chuyển ra ngoài, Sở Bạch Mặc đưa cô đi ra ngoài, trên mặt mang nụ cười ôn hòa, "Bác sĩ Trầm nếu là muốn về ở mà nói, tùy thời hoan nghênh."
"Cảm ơn Bạch Mặc thiếu gia, tôi sẽ mỗi ngày đúng hạn tới nơi này."
Cô đóng cửa xe, nhìn thiếu niên đứng tại chỗ, đưa
mắt nhìn cô rời đi, bên môi nụ cười từ đầu đến cuối cũng là ôn hòa ưu nhã.
Thu tầm mắt lại, Trầm Mộc Bạch nhớ tới phải trở về quét dọn vệ sinh còn phải tự mình làm cơm sinh hoạt, không khỏi thở dài một hơi.
Tài xế dừng xe xong, còn dự định giúp cô lấy đồ đi lên, bị Trầm Mộc Bạch uyển chuyển cự tuyệt.
Trở lại nhà trọ, cô làm vệ sinh một lần, mệt mỏi nằm ở trên giường.
Lúc này, điện thoại gửi tới một tin nhắn mới.
Trầm Mộc Bạch ấn mở xem, phát hiện thẻ ngân hàng nhiều hơn một khoản tiền lớn.
Cô giật nảy mình, suýt chút nữa thì báo cảnh sát. Nhưng nghĩ đến một cái khả năng, liền tranh thủ gọi điện thoại tới.
"Bác sĩ Trầm đến nhà sao?" Đối phương sau khi tiếp, ngữ khí ôn hòa hỏi thăm một câu.
Trầm Mộc Bạch ôm gối đầu, cân nhắc lời nói nói, "Bạch Mặc thiếu gia, thẻ ngân hàng tôi nhiều hơn một khoản tiền, là anh gửi sao?"
Tiếng cười nhẹ nhàng tại chỗ đầu dây vang lên, mang theo ý vị tê tê dại dại, "Đúng là tôi, đây chỉ là một nửa, còn có một nửa khác đợi đến thời điểm lại kết toán cho bác sĩ Trầm."
Trầm Mộc Bạch nghe được trợn mắt hốc mồm, khó nhọc nói, "Đây cũng quá nhiều rồi ah." Cái kia một chuỗi con số 0 thấy vậy cô đều trợn tròn mắt.
Cũng là nghèo khó hạn chế sức tưởng tượng của cô đối với thế giới kẻ có tiền.
"Ha ha, bác sĩ Trầm đối với tôi ân huệ, tôi sợ là cả một đời cũng còn không rõ ràng." Sở Bạch Mặc nửa thật nửa giả nói đùa.
Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, nhiều tiền như vậy còn chưa đủ, sợ là lộn thọ.
"Vậy cám ơn Bạch Mặc thiếu gia." Trầm Mộc Bạch cảm thấy mình hơn phân nửa từ chối không tốt, còn không bằng tiết kiệm một chút nước miếng.