Âm Cẩn khẽ cười nhìn Linh Ưu, con ngươi tối đen như mực nhìn cô chằm chằm, giọng nói dịu dàng ấm áp tựa như gió xuân: “Vậy nếu như ăn được thì sao?”
“Ăn được? Sống thì nên sống thực tế một chút, không nên suy nghĩ viển vông nha.” Linh Ưu phì cười nói, sau đó liền quay người lại chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng ngay khi cô vừa quay người lại thì chân liền trẹo một cái, kết qủa là liền đứng không vững mà ngã ra đằng sau.
Âm Cẩn vừa nhìn thấy cô ngã ra sau thì liền xông tới, hoàn hảo ôm trúng eo của cô.
Tính toán tốc độ chuẩn xác, cả vị trí đặt tay cũng tính chuẩn xác.
Chỉ có hắn ta lại tính sai cân nặng của cô.
Âm Cẩn vừa mới ôm trúng eo của cô thì cũng liền bị cô kéo cho ngã xuống, mà cũng vì hắn ta ôm eo của cô, nên hắn ta liền trực tiếp trở thành tấm đệm thịt mà chắn cho cô khỏi mặt đất.
Âm Cẩn “...”
Linh Ưu “...”
“An Nhàn vương phi, làm phiền ngươi đứng lên.” Âm Cẩn hít sâu một hơi, thở hổn hển nói.
Nặng quá!
Linh Ưu không nói gì, vài giây sau thì cô liền lật người lại, chắn lấy Âm Cẩn nằm giữa cô và mặt đất.
“Thế nào? Không phải nói là sẽ cho tôi ăn sao? Hối hận?” Cô nắm lấy cằm của Âm Cẩn, gằn giọng hỏi.
“Ăn? Ăn ngay tại đây?” Ân Cẩn giật giật khóe miệng mà hỏi lại.
“Đều là ăn như nhau, ăn ở đây và ăn chỗ khác có khác nhau sao?” Linh Ưu nhìn xung quanh một chút sau đó đầy bình tĩnh hỏi lại.
Âm Cẩn “...” Nàng ta còn có thể hỏi hắn ta một câu hỏi như vậy à?!?
“Hình như bên kia có người? Mau qua đó xem thử!”
Ngay lúc này thì đột nhiên ở đằng xa vang lên tiếng bước chân.
“An Nhàn vương phi, ngươi định giữ tư thế như thế này tới khi bọn họ tới đây sao?” Âm Cẩn không dám động loạn, trên môi vẫn duy trì nụ cười như cũ mà hỏi Linh Ưu, thế nhưng thật chất là trong lòng hắn ta đã sớm kêu cha chửi mẹ rồi.
Linh Ưu không nói gì mà khẽ nhổm người dậy, Âm Cẩn thấy vậy thì cũng chống người ngồi dậy, nhưng mà một giây sau đó thì trên cổ liền đau nhói rồi bất tỉnh nhân sự.
Linh Ưu ôm Âm Cẩn đã ngất trong tay, nhìn về hướng có ánh đèn lồng một cái rồi biến mất tại chỗ.
“Kỳ lạ, sao không có ai cả?”
“Tìm lại thử xem sao?”
“Hay là ngươi nghe nhầm rồi?”
“Không thể nào! Âm thanh ấy lớn như mít rụng vậy. Nghe nhầm thế nào được?”
“...”
Tại một hang động cách Hành cung hơn trăm dặm.
Ngay khi vừa tới đây thì Linh Ưu đã lấy dây thừng trong không gian ra mà trói Âm Cẩn lại như một cái bánh chưng.
[Ký chủ, cô…]
“Câm miệng!”
[...] Sao ký chủ đột nhiên lại trở nên khó ở như vậy? Nó còn chưa có làm gì đâu!
Không lẽ là vì nó không được đẹp trai sao?