Bên ngoài Hành cung vô cùng nhộn nhịp, nơi này là một mảnh đất màu mỡ, dân chúng giàu có không thua gì Kinh thành.
Linh Ưu đẩy xe lăn cho Lê Thanh, vừa đi vừa thích thú nhìn xung quanh, Ngọc Linh đi ở đằng sau thì hết mua cái này đến mua cái khác mà đa phần đều là thức ăn.
“Ha ha ha ha, nhìn xem! Con heo mập đang đẩy xe cho tên què!”
“Ha ha ha, đúng là như vậy kìa! Tụi mày mau tới đây xem này!”
Linh Ưu nhìn sang hướng phát ra tiếng nói thì thấy ở đó có mấy tên nhóc trắng trẻo mập mạp, ăn mặc rất đẹp đẽ, nhìn liền có thể đoán được là hội con nhà giàu.
Linh Ưu cũng chỉ liếc mắt nhìn bọn nhóc đó một cái rồi lại tiếp tục đẩy Lê Thanh đi tiếp.
[Ký chủ, cô không thấy bọn nhóc đó rất quá đáng à? Cứ vậy mà bỏ đi sao?]
“Bọn nhóc đó nhìn qua là biết bị chiều sinh hư, một đám nhóc tự cho mình là cái rốn của thiên hạ. Tôi cũng không rảnh để mà gây sự với bọn chúng.”
[Tốt tính tới như vậy?]
“Tôi không dạy dỗ bọn chúng thì cũng sẽ có người khác dạy dỗ thôi.”
“Nghiên Đổ.” Đi được một đoạn, đột nhiên Lê Thanh gọi Linh Ưu một tiếng.
“Có chuyện gì sao?” Cái tên này của nguyên chủ cũng thật mẹ nó.
“Ta có chút việc, ngươi mà Ngọc Linh qua trà điếm bên kia dùng trà đợi ta một lát.” Lê Thanh vỗ vỗ vào bàn tay đang đẩy xe lăn của cô nói.
“Vậy cũng được.” Có ăn là được.
Linh Ưu buông xe lăn ra để Hà Lĩnh - cận vệ thân cận của Lê Thanh - đẩy hắn đi. Còn cô và Ngọc Linh thì hớn hở đi qua trà điếm trước mặt uống trà nghe kể chuyện.
Hai người say sưa nghe kể chuyện, nghe xong một câu chuyện thì Lê Thanh cũng đã quay trở về.
“Xong việc rồi sao? Có gặp vấn đề gì không?” Linh Ưu vừa nhìn thấy Lê Thanh thì liền lên tiếng hỏi han.
“Không có vấn đề gì. Nghe chuyện xong chưa?” Lê Thanh lắc lắc đầu rồi mỉm cười hỏi.
“Nghe chán rồi. Ăn cũng chán rồi.” Linh Ưu bĩu môi nói.
“Vậy thì quay về thôi.” Lê thanh sờ sờ đầu của cô nói.
“Được.” Linh Ưu vừa nói vừa kéo kéo Ngọc Linh, để cho nàng ta giúp cô gói ghém thức ăn mang về Hành cung.
Lúc đi ngang qua quầy thịt nướng thì Linh Ưu liền vứt Lê Thanh lại đó mà chạy theo tiếng gọi của bao tử.
“Nghe gì chưa?”
“Chuyện gì?”
“Mấy tên tiểu bá vương không biết bị ai treo lên đánh, nhìn thảm thiết vô cùng.”
“Treo lên đánh á?”
“Đúng vậy! Là treo lên đánh theo nghĩa đen luôn. Bị treo lên ở