Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản

Vương gia ngủ ngon (22)


trước sau

Linh Ưu ngơ ngác nhìn ánh trăng ở trên đỉnh đầu, trăng sáng vằng vặc, rừng sâu âm u. Thi thoảng đâu đó trong rừng còn vang lên tiếng sói tru lên.

Linh Ưu “...” Má! Lại ra tới cái vùng rừng thiêng nước độc này!!!

Có chừng có mực, vừa vừa phải phải thôi chớ!!

Một trận gió lạnh thổi qua, Linh Ưu tự ôm lấy bản thân mà run lẩy bẩy mấy cái. Cô nhìn quay mấy cái để xác định phương hướng một chút, cuối cùng cũng xác định được hướng được đi nhờ vào chòm sao Bắc Đẩu.

Đến lúc cô xuống tới chân núi thì cũng đã hơn nữa đêm rồi. Cũng không thể nào đi cổng chính để vào phủ được nữa nên cô đành phải leo tường để vào trong.

Trong phủ lúc này tối om như mực, nhưng cũng may là có ánh trăng nên Linh Ưu cũng có thể dễ dàng đi tới cung của mình.

Trước đây thì hơi khó vì thân hình của cô quá mập, nhưng bây giờ ốm lại rồi thì cũng nhanh nhẹn và dễ trốn hơn. Nhanh chóng lách qua mấy tên thị vệ liền, đi tới phòng của cô. Nhẹ nhàng mở cửa sổ phòng ra phi vào rồi lộn mèo mấy vòng, hoàn hảo đột nhập vào trong phòng mà không bị ai phát hiện.

“Đường đường là một vương phi mà lại đi chơi về trễ đến như vậy thì còn ra thể thống gì?”

Linh Ưu “...” Ô siệt!!!

Cùng lúc này thì cây đèn trong phòng cũng được thắp lên, cô cũng nhìn rõ mọi thứ ở trong phòng. Lê Thanh đang ngồi bên cạnh cái bàn cực kỳ không vui nhìn cô. Biểu cảm của hắn bây giờ thật không khác nào oán phụ chờ chồng đi trêu hoa ghẹo nguyệt về.

“Trễ vậy rồi mà ngươi vẫn còn chưa ngủ sao? Lại còn để đèn đóm tối om như vậy.” Linh Ưu bình tĩnh đứng dậy, phủi phủi bụi vốn không hề có trên người xuống mà hỏi.

“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Lê Thanh nhíu mày nhìn cô.

“Không giả mù nữa?” Linh Ưu đi tới cái tủ áo quần trong phòng mở ra. Cô muốn đi tắm một chút, đi từ trên núi về tới đây cũng mệt muốn chết người rồi.

“Bớt đánh trống lảng đi! Đi đâu bây giờ mới về!?!” Lê Thanh lúc này thì tức giận thật rồi, hắn đẩy xe lăn đến bên cạnh túm lấy tay của cô.

“Ta đi làm việc riêng của ta.” Linh Ưu rút tay ra khỏi tay của hắn, muốn đi vào trong phòng tắm.

“Sao trên người ngươi lại có mùi hương liệu? Ngươi đã đi đâu? Hay là việc riêng của ngơi là đi tới thanh lâu chơi hả?!?”

Linh Ưu “...” Cái loại thiết lập quần què gì đây!!!

Thiết lập oán phụ chờ chồng à!

Không muốn!

Cô muốn cái thể loại mềm mềm đáng yêu cơ!

“Không cẩn thận nên dính phải.” Linh Ưu nói rồi nhanh chóng chạy vào trong phòng tắm, nước trong này thì luôn luôn có. Nhưng mà đương nhiên chỉ là nước lạnh, còn nếu muốn tắm nước nóng thì phải cho người chuẩn bị. Trễ như thế này rồi nên cô cũng không muốn phải chờ đợi thêm thời gian nấu nước nữa.

“Lạnh!!!” Cô vừa mới chọc chân vào trong bồn nước thì lập tức rùng mình một cái.

Cô đứng yên nhìn cái thùng nước trước mặt, đấu tranh tâm lý một hồi

rồi cũng đưa ra quyết định.

“Một! Hai! Ba!” Ngay khi cô đếm tới ba thì cô cũng lập tức lao thẳng vào trong thùng nước. Nước lạnh tới thấu xương, cô ngồi trong thùng nước nhanh chóng kỳ cọ bản thân thật nhanh.

Lần sau có thế nào thì cũng nhất định phải nấu nước tắm, quá lạnh rồi! Mà là con gái thì vẫn nên biết yêu thương bản thân hơn mới được.

Lạnh! Lạnh ! Lạnh!

Lúc cô tắm xong đi ra ngoài thì Lê Thanh vẫn còn đang ngồi ở đó, gần như là không có chút xê dịch gì so với lúc cô đi tắm.

Linh Ưu nhìn thấy hắn thì lại phiền lòng, cả ngày trốn chui trốn lủi ở đâu không thấy mặt mũi. Tối đến người ta vừa mới trốn đi làm bậy thì lại mò mặt tới. Kiểu đó ai chơi!

“Việc riêng của ngươi chính là ở chỗ tứ thúc của ta à?” Lê Thanh vừa nhìn thấy cô đi ra thì lập tức lên tiếng hỏi.

“Tứ thúc nào cơ?” Linh Ưu mờ mịt nhìn hắn, sau khi hỏi xong thì mới nhớ ra. Người tứ thúc mà hắn nói cũng là một vương gia, là em trai của hoàng đế hiện tại.

“Ngươi còn ngụy biện nữa sao? Mùi hương trên người của ngươi cả cái hoàng thành này chỉ có mình tứ thúc của ta dùng.” Lê Thanh tiếp tục nói, nhìn qua xem ra là đang rất tức giận.

Linh Ưu “...” Má! Không có cái đen nào như cái đen nào!

Lê Thanh thấy cô không trả lời thì liền hừ một tiếng, sau đó đẩy xe tới bên giường chật vật leo lên giường. Linh Ưu thấy như vậy thì muốn đi tới đỡ giúp hắn, nhưng cô vừa mới chạm vào hắn thì đã bị hắn hất ra.

“Ngươi đừng có mà động vào ta! Ngươi cút qua bên chỗ hắn ta mà ngủ!” Lê Thanh nói xong thì cũng đã leo được lên giường, trực tiếp trùm kín chăn lại.

Linh Ưu “...” Ngẫm lại từ nãy đến giờ, cô giống như là tra chồng đi chơi gái bên ngoài bị vợ phát hiện rồi đuổi ra khỏi nhà vậy!

Khóc.

Cô thở ra một hơi, nhẹ nhàng thổi tắt ngọn đèn trong phòng rồi đi ra ngoài. Cũng may là ở bên thư phòng của cô có cái giường nhỏ để mà ngủ.

Lê Thanh nghe thấy tiếng đóng cửa nhưng vẫn không quay người lại, chỉ sợ là cô chơi trò giả vờ đóng cửa rồi ở trong phòng chứ không ra ngoài để mà lừa hắn. Nhưng đợi một lúc sau vẫn không nghe thấy âm thanh nào, hắn xoay người lại hơi hé chăn ra nhìn bên ngoài. Trong phòng tối đen, hoàn toàn không có ai trong phòng.

Lê Thanh “...” Cứ như vậy mà đi rồi?

Tra nữ!

Hắn bực bội ngồi dậy, lấy từ trên cái xe lăn ra một túi mứt hoa quả. Tới khi mùi vị ngọt ngào của mứt hoa quả tan ra trong miệng thì hắn mới cảm thấy khá hơn một chút. Ăn hết túi mứt hoa quả rồi thì hắn mới nằm xuống giường cố gắng nhắm mắt ngủ.

Ăn được ngủ được là tiên! Ăn ngủ thật ngon ngày mai hành chết cô!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện