Có ông cụ Vương xoay chuyển câu chuyện, rất nhanh thì những người ở đây cũng bắt đầu hòa mình vào bữa tiệc.
Cuối cùng thì bữa tiệc kết thúc một cách viên mãn, mà Quân Linh Ưu từ khi Nhậm Thanh Thanh xuất hiện thì vẫn luôn bám dính lấy cô ta.
Vừa nãy lúc cô đi ra có xem lại video, lúc cô tua tới đoạn cuối thì cô đã nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn đó của Nhậm Thanh Thanh.
Với cái cách suy nghĩ của Nhậm Thanh Thanh, thì hẳn là cô ta sẽ cho rằng nếu như Nhậm Thanh Hoan nhìn thấy Nhậm Thanh Thanh và Vương Cẩn Mặc bum bà bum thì thế nào cũng sẽ nháo loạn lên.
Cho nên hiện tại cô vẫn nên loại bỏ nghi ngờ của cô ta, đồng thời ghê tởm chết cô ta!
Lúc cả bốn người về tới nhà thì cũng đã sắp tới mười giờ đêm.
Quân Linh Ưu tắm rửa xong thì mệt mỏi nằm nhoài ra trên giường.
[Ký chủ, cô không dò vé số à?] Hệ thống đột nhiên lại nhảy ra, trên tay còn đang cầm cái túi đựng vé số của cô sau đó thì ngay lập tức lôi tất cả ra mà đổ hết lên người của cô.
Quân Linh Ưu “...” Chém chết tôi đi cho rồi!
Cô lăn qua lộn lại trên giường mấy vòng, rồi cuối cùng cũng ngồi bật dậy, đau khổ ngồi gom hết mớ vé số đó lại tỉ mỉ chia ra từng đài một rồi mới bắt đầu dò.
Hơn một tiếng đồng hồ sau đó.
Quân Linh Ưu “...”
Hệ thống [...]
[Cô thử dò lại một lần nữa xem sao?] Hệ thống nuốt nuốt nước bọt mà nói.
Ừm.
Lại một tiếng nữa trôi qua.
Quân Linh Ưu ngồi dựa lưng vào tường, biểu cảm giống như không còn gì thương tiếc.
Không trúng được một tờ!!!
[Ký chủ, cám ơn cô.] Hệ thống đột nhiên không hiểu thấu mà cám ơn một tiếng.
“Mi cám ơn cái gì?!?” Quân Linh Ưu bực bội hỏi lại.
[Nhờ ký chủ mà tôi biết được cái gì gọi là nhân phẩm âm vô cực.] Thật đúng là kỳ hoa vạn năm mới thấy được một lần.
Thật quá vi diệu!
Quân Linh Ưu “...” Nhân phẩm của mi mới âm! Cả nhà mi mới âm!
Mấy cái này chẳng qua chỉ là thử vận may chút thôi! Cái mấu chốt thật sự vẫn còn đang lên lên xuống xuống trên máy tính của tôi kia kìa!
Mi bớt văn vẻ đi!
Quân Linh Ưu bực bội gom hết toàn bộ vé số lại rồi vứt hết vào trong sọt rác, sau đó mới lăn lên giường mà đi ngủ.
Những ngày tiếp theo mọi chuyện vẫn cứ êm đềm mà trôi qua như vậy.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, Quân Linh Ưu vừa vào trong lớp liền vùi đầu mà ngủ.
Ngay lúc cô vừa gục đầu xuống thì bên cạnh cũng có hai nữ sinh đi tới, cô vốn không muốn để ý tới hai người họ, nhưng mà hai người họ đột nhiên lại nhắc tới cái tên Nhậm Thanh Thanh.
“Cậu nói thật sao?”
“Thật mà, ngày hôm qua chính mắt tôi thấy Khúc Tiếu Vy tới tìm Nhậm Thanh Thanh để mà tranh cãi, lúc ấy tôi từ trong phòng học chuẩn bị đi ra nên hai người họ mới không phát hiện ra.”
“Thật