“Bây giờ thì thế nào?” Khúc Tiếu Vy đợi cô kết bạn xong thì mới hỏi.
Linh Ưu không nói gì cúi đầu xuống bấm bấm mấy cái trên màn hình điện thoại, một cái video nhanh chóng được gửi qua cho Khúc Tiếu Vy.
Khúc Tiếu Vy bấm vào xem, ngay lập tức một âm thanh ư ư a a liền vang lên.
Khúc Tiếu Vy vừa nghe thấy như vậy thì còn chưa kịp nhìn thấy cái gì thì đã vội vàng tắt nguồn điện thoại đi theo bản năng.
Sau đó thì cô ấy liếc quay đầu nhìn thử xung quanh, cũng may là cô ấy chọn cái bàn ngồi trong góc phòng, hơn nữa nhà hàng này lại vẫn luôn có nhạc công được mời đến chơi nhạc nên âm thanh vừa rồi không có ai nghe thấy.
Linh Ưu nhướng mày nhìn cô ấy một cái, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
Phản ứng cũng thật rất nhanh nhạy.
Linh Ưu tán thưởng xong, thì trấn định cúi đầu xuống gửi dòng tin nhắn vừa mới soạn xong đi.
Khúc Tiếu Vy mở màn hình lên, sau khi chắc chắn là đã tắt âm thanh đi thì mới mở khóa điện thoại, lúc này thì cô ấy cũng thấy được dòng tin nhắn vừa nhận được: “Nhớ tắt âm thanh đi.”
Khúc Tiếu Vy “...” Cô cố ý đúng không?
Linh Ưu hắng giọng một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn thịt.
[Trò khốn nạn như vậy mà cô cũng chơi được à? Cô sờ lên lương tâm của cô xem thử xem nó có đau không hả?] Nếu như mà vừa rồi ở trong nhà hàng này hoàn toàn yên tĩnh vậy thì không phải là Khúc Tiếu Vy sẽ bị một trận ánh mắt soi mói dò xét rất không tốt từ người khác rồi à?!?
Linh Ưu liếc nhìn hệ thống một cái, trong lúc Khúc Tiếu Vy đang mặt đỏ tía tai nhìn cái video trong điện thoại thì cô liền trộm sờ lên ngực mình một cái.
Ôi mẹ ơi!
[Thế nào? Cô…]
Không có lương tâm! May quá!
[...] Có thấy lương tâm của mình đâu không hả!
Hệ thống trầm mặc bổ sung thêm câu nói chưa kịp nói ra, sau đó thì tức giận đến đứng chống nạnh nhìn cô.
“Coi như là trả thù trước đây cô ấy làm xấu mặt nguyên chủ.” Linh Ưu hờ hững nói.
[Cô đang giải thích cho tôi lý do về hành động xấu xa của cô à?] Hệ thống tự cảm thấy giá trị bản thân của mình được nâng cao.
“Cái này, hai người bọn họ vậy mà lại!” Khúc Tiếu Vy chỉ coi một chút, dường như chỉ là để xác định xem hai người trong đó có chắc chắn là Nhậm Thanh Thanh và Vương Cẩn Mặc hay không.
“Như cô đã thấy đó.” Linh Ưu nhã nhặn lau miệng, mỉm cười nhìn Khúc Tiếu Vy.
Giờ thì cô hiểu được cái gì gọi là nỗi đau yên lặng rồi!
Mẹ nó bò này