Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản

Một ngàn dặm dưới đáy biển (10)


trước sau

Linh Ưu vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn sang hệ thống đang vui sướng ôm lấy đám đồ ngọt được cô mua trong tay.

Từng thấy rất nhiều hệ thống lên cơn điên hoặc làm nũng với ký chủ vì muốn ký chủ làm nhiệm vụ, chưa từng thấy hệ thống vì đồ ngọt mà lên cơn.

Hệ thống nhà cô đúng là kỳ hoa.

[Ký chủ à, cô đừng để ý tới lời của Lâm không có chí hướng vừa nãy.

Nhiệm vụ của chúng ta là giải cứu thế giới, là người trên người. Cái gì gọi là thế giới này không cần cô làm anh hùng cơ chứ!

Không phải chỉ là một cái thế giới thôi sao? Sau này chúng ta đặt cái mục tiêu giải cứu mấy chục cái thế giới.] Hệ thống vừa ăn bánh ngọt một cách sung sướng vừa không ngừng lải nhải.

Linh Ưu vẫn tiếp tục nhìn về phía trước mà chuyên tâm lái xe, hoàn toàn không muốn nghe hệ thống lải nhải một chút nào, một chút cũng không!

[Ký chủ à, cô đừng có mà bày ra vẻ mặt nhàm chán như vậy, chẳng qua là cô chưa cảm nhận được cảm giác của người trên người mà thôi.] Hệ thống nhìn thấy vẻ mặt của cô thì liền nói.

"Không phải vị diện trước đã trên rồi sao?"

[...] Cô mẹ nó còn dám nhắc lại!

Mẹ nó! Ở vị đó anh vốn muốn phát thêm vài cái nhiệm lớn mạnh hơn công ty khác.

Rốt cuộc thì sao?

Cô chính là mẹ nó đi đánh sập công ty nhà người ta!

Mà lại chính là loại đánh cho người ta không cách nào phản bác!

Phát nhiệm vụ lấy được dự án đầu tư chính phủ thì cô liền trực tiếp đe dọa mấy công ty cạnh tranh bằng mấy vụ việc làm ăn trái phép hoặc là trốn thuế.

Ép người ta xong thì liền gửi đơn nặc danh tố cáo người ta!

Cô không thấy là sau khi cô chết người ta ăn mừng thế nào à?!?

Có biết xấu hổ không vậy!

Linh Ưu còn đang vui vẻ thì phía trước đột nhiên có chiếc xe máy lao từ trong hẻm ra, cô liền vội vàng thắng gấp lại, hệ thống không chút phòng bị nào liền bị thắng cho đập đầu vào kính trước của xe.

[Cô có biết chạy xe không vậy!]

"Ít ra tôi còn biết thắt dây an toàn." Linh Ưu lườm anh một cái rồi lại tiếp tục lái đi.

Hệ thống hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng chỉnh lại đám bánh, lần này còn cẩn thận mà thắt dây an toàn lại.

"Cứ tưởng là anh sẽ bị bay thẳng ra ngoài chứ?" Linh Ưu một mặt đầy vẻ học hỏi nhìn hệ thống.

Hệ thống không nói gì mà chỉ lườm cô một cái.

Anh cảm thấy nếu như anh nói ra thì chắc chắn là đời sống tâm sinh lý sẽ bị cô quấy rối tới hoảng!

"..." Chẳng phải chỉ muốn học hỏi chút thôi sao? Anh có cần lườm tôi như vậy không?!?

Linh Ưu quay về nhà không có việc gì làm thì liền nằm ườn ra trên giường mà nghịch điện thoại.

Hệ thống thấy cô cứ chăm chú nhìn vào điện thoại thì cũng tò mò mà nhìn vào thử.

Chỉ thấy trong điện thoại là những hình ảnh của các hành lang và các căn phòng ở trong mơ.

Góc quay đó thì có thể thấy là góc quay của camera giám sát.

[Ký chủ, cô lấy cái này ở đâu ra vậy?]

Linh Ưu liếc nhìn hệ thống một cái rồi thoát ra màn hình chính của điện thoại.

Trên màn hình lúc này ngoài mấy icon của các ứng dụng trong điện thoại thì còn có cả mấy icon mà trước đó nằm trong thiết bị mà cô lấy ở

phòng điều khiển.

[Sao nó lại như thế?] Hệ thống vừa nhìn thấy mấy cái icon thì liền chỉ tay vào màn hình điện thoại.

"Không biết, lúc tôi tỉnh dậy thì thấy điện thoại phát ra âm thanh nên mở ra xem thì thấy nó đang cập nhật, sau khi cập nhật xong thì liền thấy xuất hiện mấy cái này." Cô vừa nói vừa bấm vào cái biểu tượng lưu trữ hình ảnh, sau đó thì liền đưa hình ảnh hệ thống đang đưa chân đá con quái vật ra.

[...]

Hệ thống hừ lạnh một tiếng quay người đi một lúc, sau đó quay người lại nhìn cô nói một cách cực kỳ nghiêm túc: [Có gì ở đó à?]

Linh Ưu liếc hệ thống một cái rồi nhìn lên màn hình điện thoại, lúc này đã không còn mấy hình ảnh kia ở đó nữa.

Vô liêm sỉ!

Mấy ngày tiếp theo đó Linh Ưu cũng không mơ thấy giấc mơ đó nữa, mà cô cũng không tra ra được cái gì liên quan tới cái ký hiệu kia.

Ngày hội thi Ánh Sao đêm do thành phố tổ chức rốt cuộc cũng tới.

Linh Ưu vì bị bệnh nên không tham gia nhưng mà cô vẫn bị Nhạc Tiên Kiều kéo tới để mà xem cuộc thi, lấy lý do là để lấy thêm kinh nghiệm.

Linh Ưu nhàm chán xem đến gần cuối buổi.

Nhưng mà vẫn không thấy Lâm Khanh Khanh lên sân khấu.

Lâm Khanh Khanh từ nhỏ cũng yêu thích piano và chơi piano không thua kém gì nguyên chủ.

Trong cuộc thi lần này cô ấy cũng có tham gia, nhưng tới giờ vẫn không thấy cô ấy lên sân khấu.

"Tiểu Kha, con muốn đi đâu vậy?" Nhạc Tiên Kiều vừa nhìn thấy Linh Ưu đứng lên thì liền níu tay cô lại mà hỏi.

"Con đi gọi điện cho Khanh Khanh một chút."

"Khanh Khanh? Bạn mới của con sao?" Nhạc Tiên Kiều vừa nghe thấy cô nói như vậy thì liền hỏi.

"..." Linh Ưu vừa nghe Nhạc Tiên Kiều nói như vậy thì liền trầm mặc một chút rồi ngồi xuống.

"Mẹ, không lẽ mẹ không quen biết ai tên là Lâm Khanh Khanh à? Cô ấy là học trò của mẹ mà?" Linh Ưu ngồi xuống rồi nghiêm túc hỏi bà.

"Không quen biết, đây là lần đầu tiên mẹ nghe cái tên đó. Hơn nữa từ trước tới nay mẹ chưa từng nhận học trò. Con sao vậy? Sao đột nhiên lại hỏi mẹ như vậy?" Nhạc Tiên Kiều nhíu mày hỏi lại.

Linh Ưu vừa nghe thấy như vậy thì liền bất giác nhíu mày, sau đó liền mở điện thoại ra.

Hình nền điện thoại vốn dĩ là hình của nguyên chủ và Lâm Khanh Khanh lúc này đã được đổi thành hình một cái cây cao lớn.

Cô vội vàng bấm vào trong phần tin nhắn của hai người thì liền nhìn thấy hình ảnh các tin nhắn lấy tốc độ cực nhanh mà biến mất.

Sau đó thì bất kể là thông tin nào của Lâm Khanh Khanh từng có cũng đều biến mất.

Linh Ưu "..." Đùa à???

"Mẹ, con đi ra ngoài làm chút chuyện." Cô vội vàng đứng dậy, nói một câu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Cô nhanh chóng bắt xe tới nhà của Lâm Khanh Khanh, nhưng lúc này ở nơi đó không có gì ngoài một căn nhà hoang tồi tàn.

Linh Ưu trả tiền xe rồi liền nhanh chóng đi vào bên trong.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện