Một lúc sau đó thì hai ông bà Hạ mới rời đi vì chuyện bên phía gia tộc và công ty mấy ngày nay vị Hạ Tích Thần xảy ra chuyện mà trở nên không ổn định.
Mà trước khi đi, bà Hạ lại còn nhìn Linh Ưu bằng ánh mắt cực kỳ mờ ám.
Trong phòng lúc này chỉ còn Hạ Tích Thần với Linh Ưu ở đó.
“Bây giờ chúng ta cần phải làm gì?” Hạ Tích Thần nghiêng đầu nhìn Linh Ưu hỏi.
“Bây giờ chúng ta cần tìm được tới được khu điều khiển trung tâm.” Linh Ưu ngồi trên giường đung đưa chân mà nói, tên tay còn đang cầm cái điện thoại mà lướt qua lướt về.
“Cô biết khu điều khiển trung tâm nằm ở đâu rồi sao?” Hạ Tích Thần dường như là quên mất bản thân có thể nói nên im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
“Không biết.”
“Không có chút gợi ý nào luôn sao?” Hạ Tích Thần nhíu mày hỏi.
“Có. Gợi ý vị trí của Khu điều khiển trung tâm là nơi tận cùng của thế giới.”
“Nơi tận cùng của thế giới sao?” Hạ Tích Thần nghiêng nghiêng đầu như có chút suy nghĩ, rồi như muốn nói gì đó, nhưng mà lại bị Lâm Khanh Khanh xuất hiện làm cắt ngang.
“Tiểu Kha, tớ nghĩ là tớ tìm ra rồi.”
“Tìm ra rồi sao?”
“Cậu nhìn nơi này đi.” Lâm Khanh Khanh vừa nói vừa mở ra một cái bản đồ.
Vị trí mà Lâm Khanh Khanh đánh dấu là một khu rừng rậm nằm ở phía bắc bán cầu.
Đúng vậy, chính là một khu rừng rậm, chứ không phải là mấy loại rừng lá kim thường thấy ở xứ lạnh.
“Tiểu Kha, cậu nhìn ở đây đi, khu rừng này không chỉ là rất kỳ lạ, mà chính ở giữa khu rừng cũng có một mảng sương mù dày đặc khác thường. Rất có thể là vì nơi này là điểm cuối của thế giới nên thế giới F mới không thể nào điều chỉnh để cho nó đúng với quy luật đúng.”
Lâm Khanh Khanh vừa nói vừa chiếu hình ảnh của khu rừng đó lên.
Khu rừng này quả nhiên là rất rậm rạp, hơn thế nữa ở giữa khu rừng đúng là có một mảng sương mù dày đặc.
Linh Ưu thử phóng to vị trí đó lên, nhưng mà cũng không thể thấy được gì nhiều ngoại trừ mấy ngọn cây cao lớn vượt qua khỏi được sương mù.
“Vậy, chúng ta có nên đến đó xem thử không?” Lâm Khanh Khanh nghiêng đầu hỏi.
“Quan sát thêm một chút nữa đã.” Linh Ưu tắt hình ảnh đi, nhẹ giọng nói.
“Ừm.” Lâm Khanh Khanh chỉ ừm một tiếng rồi biến mất.
“Có chuyện gì sao?” Linh Ưu cất điện thoại xong ngẩng đầu lên thì liền bắt gặp ánh mắt của Hạ Tích Thần, liền hỏi.
“Không… Không có gì.”Hạ Tích Thần lắc lắc đầu.
Hai ngày sau đó thì rốt cuộc