Linh Ưu ngồi trước đống lửa lớn, trầm mặc nhìn nó, không hề động đậy một chút nào.
Ngọn lửa bập bùng cháy trong đêm đen, ánh lửa chiếu vào trong đôi mắt tĩnh lặng của Linh Ưu, không để lại chút nhiệt độ nào.
Chỉ có hệ thống đang ngồi trợn mắt ở phía đối diện mới biết, cô chẳng qua chỉ là đang trợn mắt nhìn cái đùi cuối cùng đang được nướng bên bếp lửa mà thôi!
Mẹ! Ký chủ, cô đừng hòng giành với tôi!
….
Áu áu--------
Ở đâu đó trong khu rừng rộng lớn, một con quái vật non đang không ngừng chạy về phía trước.
Rất nhiều lần nó bị va phải cây cối trên đường đi, ngã xuống không biết bao nhiêu lần, nhưng nó vẫn kiên cường chạy về phía trước.
Đằng sau nó, một con thú toàn thân đều là một màu đen với những đường viền màu đỏ phát sáng đang điên cuồng đuổi theo nó.
Con quái vật non ỷ bản thân nhỏ nhắn, không ngừng luồn lách qua các kẽ nhỏ.
Còn còn quái thú kia thì lại vô cùng nhanh nhẹn nhảy lên trên cao, cái mũi vô cùng nhạy cảm với mùi hương, liên tục theo dấu mùi hương của con quái vật non.
Chính vì như vậy mà con quái vật non kia cho dù có luồn lách giỏi đến thế nào thì nó vẫn không cách nào trốn thoát được.
Linh Ưu trợn mắt nhìn miếng thịt, sau đó liếc mắt nhìn hệ thống một cái, sau đó cả hai liền không hẹn mà cùng nhào về phía trước, mục tiêu chính là miếng thịt cuối cùng.
Ngay khi Linh Ưu vừa mới dấy lên niềm vui sướng vì cô nhào được tới trước, thì đột nhiên ở bụi cây ngay trước mặt cô, một bóng dáng màu trắng hơi hồng nhào thẳng ra ngoài, xuyên qua hệ thống mà đập thẳng vào mặt cô.
Linh Ưu “...” Đờ mờ!
Linh Ưu gỡ con vật đang bám chặt mặt cô ra, sờ cái mông đau điếng vì bị ngã ra sau.
Hệ thống bên kia ỷ bản thân không có cảm thấy nóng khi chạm vào lửa, sung sướng cầm lấy cái dùi thơm ngon nóng hổi.
Nhưng mà đúng ngay lúc này thì từ một hướng khác, một con quái vật lớn màu đen, thân vằn vện sắc đỏ lao ra.
Con quái vật lớn vốn muốn ngoạm lấy con quái vật non, nhưng lại lao ra muộn, nên chỉ ngoạm được cái đùi nướng.
Linh Ưu “...”
Hệ thống [...]
Con quái vật lớn kia vừa nhào qua nhanh chóng trượt chân ngừng lại, lắc lắc đầu hai cái, sau đó ghét bỏ nhổ cái đùi đi, sau đó mới hướng đôi mắt đỏ rực nhìn Linh Ưu, hay nói đúng hơn là nhìn con quái vật non trong ngực Linh Ưu.
‘Thú hai chân ngu ngốc! Mau đưa con quái nhỏ đó cho ta!’ Nó gầm gừ mấy tiếng, giọng của nó khàn đặc nghe rất khó chịu, có cảm giác giống như là nó ăn cóc mà nuốt luôn hạt rồi mắc luôn trong cuống họng vậy.
Linh Ưu và hệ thống không hẹn mà cùng nhìn về