Hạ Tích Thần ngồi xổm ở một chỗ gần ngôi mộ, đang đào một cái hố nho nhỏ.
Sau đó cậu lại tiếp tục làm ra một cái rãnh nhỏ từ bên hồ tới gần cái hố, đủ cho nước thấm cha cái hố nhỏ này.
“Hạt giống của cậu này.” Ở bên cạnh, Linh Ưu đột nhiên xuất hiện, trong tay đang cầm một cái hạt giống khá lớn.
Hạ Tích Thần cầm lấy cái hạt giống đó, nhìn nhìn một chút rồi mới gật gật đầu cầm lấy nó.
Linh Ưu khoanh tay đứng bên cạnh nhìn cậu trồng hạt giống đó: “Hill thích loại cây đó sao?”
Hạ Tích Thần nghe thấy cô hỏi như vậy thì liền gật đầu, sau đó cậu lại cầm lấy cái cây mà vẽ xuống đất: ‘Hill sẽ rất vui.’
Đợi cậu làm xong mọi thứ, Linh Ưu mới hỏi: “Có muốn trả thù không?”
Hạ Tích Thần nghiêng đầu nhìn cô.
“Chỉ cần cậu muốn là được.” Linh Ưu ngồi xổm trước mặt cậu mà hỏi.
Trong mắt Hạ Tích Thần chợt xẹt qua một tia u ám, nhưng sau đó lại lắc đầu.
“Ừm, cậu không muốn thì thôi vậy.” Linh Ưu gật gật đầu rồi đứng dậy.
Nhưng ngay sau đó chân của cô liền bị ôm lấy.
Cô cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn có chút kinh hoàng kia, cánh tay gắt gao ôm chặt lấy chân cô.
“Tích Thần, buông ra.” Cô nhíu mày nói.
Hạ Tích Thần nghe thấy cô nói như vậy thì lại càng kịch liệt lắc đầu.
“Được rồi, buông ra để tôi ôm nhóc lên. Đừng ôm chân tồi nữa, ngoan.” Linh Ưu sờ sờ đầu cậu mà nói.
Hạ Tích thần nghe thấy cô nói như vậy thì hơi buông lỏng cô ra, nhưng mà đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.
Hạ Tích Thần vừa buông ra thì Linh Ưu liền ôm cậu lên, cực kỳ nghiêm túc nhìn cậu mà nói: “Tích Thần, tôi không dám hứa với cậu là sẽ ở bên cạnh cậu cho tới khi cậu nhắm mắt lìa đời. Nhưng đến bao giờ tôi còn có thể, tôi sẽ ở bên cạnh cậu, tuyệt không để cậu một mình!”
Hạ Tích Thần ôm lấy cổ của cô mà cọ cọ mấy cái, không biểu thị gì cả.
Linh Ưu cứ thế mà ôm Hạ Tích Thần đi một cách vô định.
Không biết qua thời gian bao lâu thì đột nhiên Hạ Tích Thần lại kéo kéo cô, cô liền thả cậu xuống để cậu viết chữ ra đất.
‘Tôi có thứ cần lấy ở ngôi làng đó.’
“Tôi đã lấy hết rồi mà? Cậu xem có thứ cậu cần không?” Linh Ưu đưa mấy thứ mà cô dọn dẹp ở ngôi nhà đó ra cho Hạ Tích Thần kiểm kê.
Hạ Tích Thần kiểm tra một chút rồi lại lắc đầu.
Linh Ưu thở dài một tiếng rồi cất mấy thứ kia vào, ôm lấy Hạ Tích Thần, quay lại ngôi làng đó.
Vừa nhìn rõ ngôi làng, thì Hạ Tích Thần liền hoảng hốt nhìn Linh Ưu.
“Không phải tôi làm, tôi không giết người.” Linh Ưu tiếp tục bế cậu đi tới căn nhà mà họ ở trước đó ở trong ngôi làng này.
Hạ Tích Thần gác cằm