Linh Ưu ôm đầu ngơ ngác ngồi dậy.
Đau đầu quá! Không nghĩ tới việc gặp phải bản thân ở quá khứ lại bị phản phệ tới như vậy!
Cái thể loại thiết lập bảo vệ cho tuyến thời gian quá khứ này cũng quá trâu rồi!
Cô nhìn quanh một vòng nhưng lại không nhìn thấy Hạ Tích Thần đâu.
Cô ngồi nghỉ một chút cho hồi lại sức rồi mới nhanh chóng đi tìm Hạ Tích Thần.
Hạ Tích Thần lúc này đang ngồi ở trên một thân cây lớn ở bên ngoài cửa sổ.
“Tích Thần, sao vậy?” Gần đây cún con nha cô lạ lắm à nha, cứ trầm tư suốt thôi!
Chắc không phải là giấu cô đi yêu đương ở đâu rồi đó chớ?
Hạ Tích Thần nghiêng đầu qua nhìn cô, vẫn mỉm cười và lắc đầu như cũ.
Linh Ưu “...” Lắc lắc cái đầu anh ấy!
Cô liếc nhìn Hạ Tích Thần một cái rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
“Của anh này.” Linh Ưu đưa cái bảng đánh chữ bằng suy nghĩ cho Hạ Tích Thần.
Hạ Tích Thần liền nhận lấy rồi ôm nó vào trong ngực.
Linh Ưu nhìn Hạ Tích Thần tiếp tục trầm mặc ở bên cạnh, cảm thấy nếu không dùng đồ ăn để mà an ủi bản thân một chút thì nhất định cô sẽ đạp cậu rớt cây mất thôi.
Cô mò trong không gian mà tìm thức ăn, trong lúc đang mò thì liền vô tình tìm được một nắm kẹo.
Ỏ? Cô nhớ mấy món cô lấy trong siêu thị kia đâu có cái này đâu ta?
[Tich Thanh.] Hệ thống ở bên cạnh phun ra một cái tên.
Đệch! Quên mất!
Mấy viên kẹo này là do anh trai của Tích Thần nhờ cô đưa cho Tích thần đây mà!
“Khụ, Tích Thần. Cái này cho anh.” Cô ho khan một tiếng rồi đưa nắm kẹo sang cho Hạ Tích Thần.
Hạ Tích Thần trố mắt nhìn cô, sau đó mới nhận lấy nắm kẹo.
Cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng tâm tình của Hạ Tích Thần có thay đổi.
Hạ Tích Thần nhìn chằm chằm vào mấy viên kẹo trên tay, nhìn đến thất thần.
‘Cô lấy ở đâu ra vậy.’ Một lúc sau đó Hạ Tích Thần mới đưa tấm bảng lên, mà bên trên cũng bắt đầu xuất hiện một dòng chữ.
“Là Tích Thanh đưa cho tôi.” Linh Ưu không chút che giấu mà nói.
‘Chúng ta thật sự từng gặp nhau trong quá khứ sao?’
“Đúng vậy.”
Hạ Tích Thần cất kẹo vào người, chỉ giữ lại một viên, cậu vuốt ve nó mấy cái rồi mới mở lớp giấy bạc bên ngoài ra, cho viên kẹo vào trong miệng.
Một mùi vị ngọt ngào vừa quen thuộc mà vừa xa lạ nhanh chóng tràn ngập trong khoang miệng của cậu.
Cậu ngước mắt lên nhìn mặt trăng ở trên cao, rồi cứ nhìn mặt trăng như vậy.
“Tích Thần, tôi ở đây.” Linh Ưu đưa tay lên khẽ sờ sờ đầu của cậu rồi nói.
Hạ Tích Thần nghe thấy như vậy thì cúi đầu xuống, sau đó đột nhiên ôm chầm