Trên đài cao, tiếng trống vang lên không dứt, từng hồi trống như muốn khích lệ thêm cho những tráng sĩ hay những người trong giang hồ càng ra sức tranh đấu cái chức minh chủ võ lâm.Những dải lụa đỏ tung bay, nhân sĩ giang hồ đánh đã một lượt.
Giám khảo trên đài cũng nhàm chán sắp ngủ gật, lúc này một bóng hình màu trắng xuất quỷ nhập thần đi lên trên đài đấu võ.
Hắn ta phong độ nhẹ nhàng giống như công tử thế gia vậy.Ngay khi hắn xuất hiện, toàn trường ồ lên, ai cũng đánh lên tinh thần.
Bởi vì kịch hay nhanh chóng bắt đầu rồi, những con cá lớn bắt đầu lộ diện.“Giang nam Giang Trầm hạnh ngộ chư vị, tại hạ muốn tranh chức minh chủ võ lâm này, không biết có ai phản đối.
Nếu có ai phản đối, phiền bước lên đây, chúng ta phân cao thấp một phen!”Dưới đài sôi trào, một tráng hán mang vác đại đao, từ dưới đài chậm chạp đi lên.
Hắn vô cùng chậm chạp, giống như là một tòa núi lớn đang di chuyển.“Sơn Vô Cừ của Thanh Sơn phái, hạnh ngộ!”Tôn Tuyền lẫn trong đám đệ tử của Ngạo Tàng, quan sát hết thảy động tĩnh, thấy một nhóm người ẩn mình trong đám người của giang hồ, môi cô cong lên khẽ giật giật.
Người bên kia giống như gặp được tồn tại vô cùng tôn kính, hoảng loạn nhìn xung quanh.Tôn Tuyền nhắm mắt, cười một tiếng, quả nhiên bên tai vang lên một tiếng nói khàn khàn của Dạ Qủy.“Các vị đấu nhiều như vậy rồi, chi bằng nhường nơi đài cao này cho lão phu đi!”Dạ Qủy vừa dứt lời, Giang Trầm và Sơn Vô Cừ giống như bao cát, bị bay ngược ra khỏi đài, máu tươi phun ba thước.Toàn trường một phen hoảng loạn, rồi ồn ào.
Trên đài cao, sơn chủ của Ngạo Tàng sơn trang, Ngạo Tàng Kính nắm chặt lấy tay vịn của ghế, từ từ đứng dậy.Trên mặt ông ta là một mảnh nghiêm trọng, trầm giọng nói ra.“Dạ Qủy của ma giáo! Sao hắn lại ở đây?”“Dạ Qủy? không phải ma giáo đã bị san bằng rồi ư?”“Đúng thế? Đây là...”“Sẽ không như chúng ta đang nghĩ chứ?”“Suỵt! Chẳng lẽ ma giáo giáo chủ chưa chết!”“...”Vô vàn tiếng xì xào vang len, trên đài cao, sắc mặt Ngạo Tàng Tuyết trắng bạch, cả người run rẩy trong lồng ngực của Quân Tĩnh, bên cạnh nàng đồng thời có hai thanh niên, tư sắc không phân cao thấp làm hộ hoa sứ giả.Quân Tĩnh ôm lấy Ngạo Tàng Tuyết, sau đó hắn như có như không liếc nhìn về phía Tôn Tuyền bên này.
Tôn Tuyền nhìn toàn cục, thoải mái mà cười.
Kế hoạch, bắt đầu rồi.
Ta rất mong chờ, khi mà ma giáo trở lại, võ lâm này sẽ trở thành như thế nào?“Ngươi muốn làm gì?”Ngạo Tàng sơn chủ trực tiếp hỏi, thứ hắn quan tâm cũng không phải là sự xuất hiện của Dạ Qủy, mà là có thật sự ma giáo giáo chủ chưa chết hay không?“Nghe nói quý trang có một tên đệ tử tên là Diệp Lý, đại nhân nhà ta thập phần vừa lòng, nay ta đến đây, là để phụng mệnh!”“Ngươi!”“Vô