“Giết! Một kẻ cũng không tha!”Tôn Tuyền lướt qua toàn bộ thảm trạng ở đỉnh Doãn Thiên, trong mắt hiện lên một đạo tàn nhẫn, cô nhanh chân đi đến chỗ Bàng Uyên đang ngồi thẫn thờ ở giữa trung tâm.Cô bé hoạt bát bẽn lẽn ngày nào không còn nữa, khuôn mặt của Bàng Uyên vô biểu tình, chỉ là trên má vẫn còn vương chút nước mắt khiến cho người ta biết rằng nàng đã từng khóc qua.“Ta muốn báo thù!”“Được!”“Ta muốn san bằng Ngạo Tàng sơn trang cùng với những người xuất hiện trong hôm nay!”“Được!”...“Tất cả những gì ở Tàng Kinh Các ngươi đều có thể xem, có gì không hiểu người có thể hỏi Công Tôn Linh và Ma y.”“Vâng.”“Bàng Uyên? Ngươi muốn báo thù sao?”Bàng Uyên ngước mắt nhìn lên Tôn Tuyền đang nửa nằm nửa ngồi trên bảo tọa, tỷ ấy vẫn lạnh nhạt như vậy, giống như trên thế giới này không ai có thể bước vào trái tim của tỷ ấy.“Muốn!”“Vậy thì trở thành thánh nữ của ma giáo, kế thừa đạo thống, sau này ma giáo chính là của ngươi!”Rốt cuộc thì cuộc nói chuyện bí mật này đã hạ màn rồi.
Công Tôn Linh và Ma y chờ ở ngoài đại điện, khi cánh cửa đại điện mở ra, cả hai người đều ngây người nhìn ngọc bội bên eo của Bàng Uyên.Công Tôn Linh huých Ma y một cái, giống như muốn nói “ta đây nói đúng mà”.
Ma y phức tạp nhìn hắn một cái, sau đó thở dài.“Rốt cuộc thì, chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi...”“Thế cho ta xem dung mạo thật sự của ngươi đi Ma y, ngần ấy năm đeo chiếc mặt nạ như vậy, ngươi không khó chịu sao?”Ma y liếc nhìn Công Tôn Linh một cái, thành công khiến hắn câm miệng.
Công Tôn Uyên chỉ biết nhìn theo bóng lưng của Ma y mà cười khổ.“Diệp công tử đâu?”“Bẩm giáo chủ, Diệp công tử đã nghỉ ngơi rồi.”Tôn Tuyền phất tay áo, ra hiệu cho cung tỳ lui ra, một mình cô đi vào bên trong.
Dạo gần đây cô rất thích tới chỗ của Diệp Lý, mặc dù không làm gì, hắn làm chuyện của hắn, cô làm chuyện của cô.Mỗi lần rời đi, cô đều điểm huyệt ngủ của hắn, sau đó mới truyền nội lực cho hắn.“Diệp Lý?”Trong phòng, hơi nước bốc lên khắp nơi, Tôn Tuyền nhíu mày, đi thẳng tới trung tâm căn phòng.
Quả nhiên người không có trong phòng, trên giường cũng không có.Cô xông thẳng đến suối nước nóng sau bình phòng, nhìn trên bờ có đôi giày cùng y phục, Tôn Tuyền không do dự mà nhảy xuống.“Rầm!”Bọt nước văng tung tóe, dưới nước ánh sáng mờ ảo, cô cố gắng nhìn xung quanh, tìm kiếm thân ảnh của Diệp Lý.
Càng trầm xuống dưới đáy, nơi đó ánh sáng càng yếu, quả nhiên Diệp Lý đang lơ lửng ở đó, hắn nhắm nghiền đôi mắt, mặc cho cơ thể chìm trong nước.Tôn Tuyền cố gắng bơi tới nơi đó, đôi mắt của cô bừng lên lửa giận, cô túm lấy hai cổ áo hắn, sau đó bơi đi lên.
Cuối cùng hai người cũng thoát ra khỏi suối nước nóng, Tôn Tuyền đặt Diệp Lý xuống dưới sàn, một chưởng đập vào ngực hắn.“Phụt...khụ khụ.”Diệp Lý ho khù khụ, trung y dán vào trên người hắn, đường cong lưu