Tiếu Mạn Sinh cảm thấy dưới chân bị kéo một cái, cả người liền khựng lại nhưng sau đó cô lại quả quyết ngã hẳn xuống đất, từ dưới dùng đao chém móng vuốt của tang thi đã sắp chạm đến người mình, gọn gàng xử lí nó. Lần này cô thực sự tức giận rồi, cô chưa đến tìm ông ta, ông ta còn muốn gây sự với cô, nghĩ cô là quả hồng mềm muốn nắn thế nào thì nắn, bóp thế nào thì bóp sao. Đến kẻ ngốc cũng biết tức giận chứ đừng nói Tiếu Mạn Sinh. Cô đứng dậy vận động tinh thần lực. Sợi tơ tinh thần vừa lan đến chỗ Dịch Mạnh vừa huyễn hoặc tang thi xung quanh tránh xa cô. Nhưng mà tinh thần lực vừa mới lan đến cổng thành, Tiếu Mạn Sinh chỉ kịp nhìn thấy Dịch Quân đang trong tư thế ném một vật gì đó vào trong đàn tang thi. Như thể cảm ứng được cô đang "nhìn", hắn thu tay, phủi phủi vạt áo nở nụ cười tự cho là thuần khiết, Dịch Mạnh người vốn cô muốn tìm lại không có chút bóng dáng nào, đến cả tinh thần lực ẩn giấu trong đầu ông ta cũng không còn thấy bóng dáng.
Tiếu Mạn Sinh đảo mắt, có chút khó hiểu nghiêng đầu. Thật ra, nếu để Tiếu Mạn Sinh của sau này nhìn lại cô ở thế giới thứ nhất mới thấy ngây ngô, thuần khiết biết bao. Cô vậy nhưng lựa chọn không hề nghi ngờ gì Dịch Quân cả, chỉ cần là người bình thường đều sẽ không hố cả cha của mình, Tiếu Mạn Sinh dùng tam quan cuối cùng còn sót lại để nhận định như thế.
Trong lòng cô đã nắm chắc bảy tám phần là Dịch Mạnh e rằng lành ít dữ nhiều, đến cả tinh thần lực cũng không cảm giác được, ông ta không hề có năng lực che giấu bản thân, trừ phi chết. Nhưng mà như vậy cũng quá đáng thương rồi! Nhân vật phụ xuất hiện chưa quá 1 giờ đồng hồ liền đi nhận cơm hộp, cũng quá bi thảm rồi. Ít nhất ở bản gốc ông ta còn có thể trụ đến gần cuối truyện mới vì cứu nữ chính mà chết, lần này lại không hề rõ lí do mà bỏ mạng vậy sao? Dịch Quân trở lại vị trí trên tường thành, từ trên cao nhìn xuống thế cục bên dưới. Hắn không khó để nhận ra nhân loại đang dần chiếm lại thế thượng phong, đây là khi tang thi vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu tiến hóa cấp bậc cao.
Ánh mắt hắn nhìn về phía xa, giữa ngàn vạn tang thi đó, không hẳn chỉ toàn những cái xác biết di chuyển tìm kiếm con mồi bình thường. Giống như để hưởng ứng suy nghĩ của hắn, một tiếng gầm rung chuyển trời đất vang lên. Tang thi đang điên cuồng công kích ngưng lại, ngẩn ra nhìn chằm chằm về phía dãy núi phía sau. Dần dần, có một vài tang thi tự di chuyển từng bước một tách ra thành một con đường. Con đường đó kéo dài từ cổng thành cho đến dãy núi phía xa, không hề có một tang thi nào lộn xộn bước ra, giống như đã được ra chỉ thị. Lúc này, Tiếu Mạn Sinh nhìn con đường một cái, lại nhìn tang thi xung quanh đang nghệt ra chẳng có chút ý định tấn công nào. Cô mặt không đổi sắc vung đao, đem mấy cái đầu tang thi chém rớt. Chém người không có tí phản kháng nào, cô một chút cũng không