Tiếu Mạn Sinh bị dọa đến hoảng, đẩy Liên Túy ra, không dám nhìn mặt hắn liền chạy thẳng. Ở lại đây thêm một giây nào nữa cô đảm bảo Liên Túy có thể bức chết cô.
Mặc dù sợ hãi Liên Túy đến mức nào, Tiếu Mạn Sinh vẫn không thể bỏ được buổi học đầu tiên để trốn hắn. Cô vỗ ngực, bình ổn lại nhịp tim của mình. Vừa mới chạy một quãng ngắn như vậy nhưng cô đã cảm thấy tức ngực, tim cũng đau thắt lại, một ngụm máu dâng lên tận họng. Tiếu Mạn Sinh rút khăn giấy trong túi xách ra, nôn ra ngụm máu tụ, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về khu phòng học. Trước khi gặp Liên Túy, Tiếu Mạn Sinh điều dưỡng thân mình thật tốt, số lượng hộc máu cũng giảm dần, vừa chạm mặt Liên Túy ba ngày liền hộc máu không ngừng, nói hắn là khắc tinh cũng chẳng sai. Suốt mười năm từ khi xuyên đến chưa bao giờ phải uống thuốc bổ vậy mà ngày hôm nay Dương Viễn cũng phải dúi vào tay cô một chai thuốc dinh dưỡng.
Trong phòng học thời gian còn sớm, người đến chưa đông, người chọn khoa chỉ huy đã ít, hiện tại cũng chỉ lác đác ba, bốn người. Tiếu Mạn Sinh đánh giá người bạn học sắp tới của mình, phát hiện ra người ngồi ở đây đều là kỳ nhân. Thiếu niên đang ngồi cạnh cửa sổ kia từ lúc cô bước vào lớp đều cắm cúi vào quyển sách trên bàn, quyển sách kia lại ánh lên tia sáng của nắng vàng hắt qua khung cửa sổ, Tiếu Mạn Sinh nhìn thấy rõ ràng, trang sách làm bằng thủy tinh, không, hề, có, một, chữ, nào, cả! Ngay gần cửa ra vào có một nữ sinh khuôn mặt thanh tú, đôi mắt hạnh ngập nước từ khi Tiếu Mạn Sinh bước vào liền không chớp nhìn cô chằm chằm, sóng mắt lưu chuyển như thể muốn ngay lập tức nhào lên người cô. Tiếu Mạn Sinh chỉ mới nhìn người này một cái liền không nhịn được quay đầu đi. Ánh mắt quá lộ liễu, đến cô còn hoảng sợ. Cuối lớp là một chàng trai khác cô không nhìn rõ mặt đang gục đầu xuống bàn, Tiếu Mạn Sinh tự động bài xích việc ngồi gần người khác, dù sao phòng học rộng như vậy, cô cố ý ngồi gần một ai cũng không phải điều hay vậy nên cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng chọn vị trí giữa lớp, khoảng cách khá xa với cả ba người. Lục đục có thêm một vài người nữa đi đến, bọn họ đều nhìn lướt qua một vòng lớp học, sau đó chọn một chỗ bản thân vừa ý mà ngồi xuống, người quen biết thì bắt chuyện, không quen thì lẳng lặng làm việc của mình. Tiếu Mạn Sinh đang nghịch chai thuốc bổ trong tay, thầm tính có nên uống nữa không thì liền thấy ghế bên cạnh có người ngồi xuống. Cô ngẩng đầu, trán đụng phải cằm của người kia đúng lúc cúi xuống, là người nữ sinh mắt hạnh mà vừa vào lớp đã nhìn cô chăm chú.
- Xin chào, ta là Tần Sam.- Nữ sinh mở lời trước.
- Ta là Dương Thuần.
Chiếu theo lễ phép, Tiếu Mạn Sinh vẫn giới thiệu bản thân, dù sao cô cảm thấy sau này đều là bạn bè cùng khoa, làm quen với nhau là bình thường. Giữ thái độ không xa không gần, cô tiếp tục cúi đầu nghiên cứu chai thuốc dinh dưỡng trong tay. Phòng học đang rì rầm to nhỏ bỗng im bặt, chỉ còn tiếng giày da nện trên nền gạch trắng phát ra tiếng cộp cộp rõ rệt. Tiếu Mạn Sinh không nhịn được tò mò trước phản ứng của mọi người, ngẩng đầu lên lần nữa. Thời điểm cô nhìn ra cửa, một bàn tay mềm mại ấm áp trượt vào trong lòng bàn tay cô, nắm lấy. Tần Sam hâm mộ than một tiếng:
- Dương Thuần, tay của người thực nhỏ, lại còn mềm mại nữa chứ.
Tiếu Mạn Sinh mặc kệ cô nàng thích nghịch thế nào thì nghịch, hoàn toàn không đặt tâm tư lên đó nhiều, dù sao thì phụ nữ luôn có nhiều hành động thân mật như vậy với người cùng giới, đó là điều bình thường. Thậm chí hiện tại cô còn có cảm giác đầu mình cũng muốn to lên. Người đứng ngoài cửa không ai khác ngoài nam chính của bộ truyện, Liên Túy. Hắn bước vào trong phòng học, hoàn toàn không còn là dáng vẻ mặt người dạ thú... Phi phi, là dáng vẻ ngoài thiện lương trong mắc bệnh thần kinh giai đoạn cuối nữa. Hắn trầm mặt, khóe môi cũng trễ xuống mím thành một đường, đôi con ngươi đen sâu hun hút dưới tóc mái dài phất phơ dường như còn mang theo một loại ám chỉ nghiêm cấm vạn vật bất xâm. Hắn hiện tại mới giống tướng quân trẻ tuổi mang gen cấp S mà người người ngưỡng mộ, kính trọng. Tiếu Mạn Sinh mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hắn lần đầu tiên gặp gỡ tại nhà ăn, bộ dạng trầm mặc, thức ăn thanh đạm, lạnh nhạt mà không phản cảm. Thì ra đây là lí do