Kì Lân thú mở mắt ra, đôi mắt trừng lớn bỗng đối diện với một đôi mắt chăm chú. Nó hoảng sợ rên lên một tiếng, muốn lui lại, Tiếu Mạn Sinh đã nhanh hơn một bước, đưa một tay lên chạm vào vùng lông mềm dưới mắt nó, than khẽ:
- Vừa nãy ta đâm ngươi... Rất đau phải không?
Kì Lân thú trời sinh có khả năng chữa lành rất mạnh, không những có thể chữa trị cho người khác mà còn có thể tái sinh, dù cho có bị ăn đến cả người không còn nơi nào nguyên vẹn thì từ khung xương vẫn có thể mọc ra da thịt. Nó ở nơi này đã rất lâu rồi, nhiệm vụ của nó là trấn giữ cho thú biến dị trong khu rừng không chạy ra ngoài tàn sát người thường. Lúc đầu, có vô số mãnh thú đến cắn xé, Kì Lân thú không hề đánh trả, chỉ khi có thú biến dị muốn chạy ra khỏi rừng, nó mới trấn áp. Sở dĩ vừa rồi nó tấn công cô vì cô đang nằm ngay cạnh một cái vực sâu, bên trân chỉ có một tầng đất mỏng che lại, thật ra bên dưới lại là vực sâu vạn trượng, nham thạch nóng bỏng. Bởi một cái vỗ của Kì Lân thú mà lớp đất vỡ ra, rơi xuống dưới vực, để cho Tiếu Mạn Sinh nhìn thấy rõ. Tiếu Mạn Sinh biết được cảm giác chết đi thật sự rất khó chịu. Cô bị đẩy xuống vực một lần, cảm giác đã như muốn phát điên, vậy mà Kì Lân thú phải chịu biết bao lần chết đi sống lại, dày vò so với chết thật sự còn đáng sợ hơn. Tiếu Mạn Sinh dùng đầu ngón tay cẩn thận chải vuốt vùng lông cổ lộn xộn của Kì Lân thú, đầu ngón tay còn mang theo tinh thần lực cẩn thận ôn dưỡng, vuốt ve cảm xúc hoảng loạn của nó. Cô hơi ngả người về phía trước, dùng bộ dạng vô hại nhất để nói chuyện với Kì Lân thú:
- Ta không cố ý, ngươi không cần phải sợ hãi. Ta sẽ không làm hại ngươi đâu.
Kì Lân thú thực thông minh, dù sao cũng là biến dị thú trời sinh để trấn áp vạn thú, nhưng mà bản tính của nó hiền lành đến có chút ngốc, nhận ra người trước mặt không còn ác ý với mình, nó liền thả lỏng người, dưới bàn tay Tiếu Mạn Sinh thỏa mãn rên lên một tiếng. Tinh thần lực của Tiếu Mạn Sinh khiến nó thoải mái đến mức lông mềm cũng muốn run lên.
Tiếu Mạn Sinh cảm thấy Kì Lân thú ngốc đến mức chút đề phòng cũng không có, người vừa giết nó chỉ cần hơi tỏ ý thân cận nó liền lộ hết tất cả điểm yếu ra như vậy. Nhưng mà cô không thể ở đây với nó quá lâu, chưa nói đến bộ quần áo nhuộm thành màu đỏ đen trên người, chỉ cần tính thời gian thôi cô cũng đã ngủ được hai ngày rồi, một chút hoa quả dại tiện tay hái lúc đi trên đường đã bị cô ăn sạch, hiện giờ bụng đói muốn điên. Tiếu Mạn Sinh xoa xoa bụng, bĩu môi đứng lên, lúc cô định tạm biệt Kì Lân thú, từ đằng sau có tiếng người vang lên:
- Ngươi có biết chỉ cần ngươi để con thú biến dị này đi theo mình thì không nói đến chuyện nắm vững vị trí trong khoa chỉ huy, thậm chí quân hàm cũng có thể được phong, ví dụ như chức, Tướng quân?
"..." Dọa chết bảo bối rồi.
Liên Túy từ đằng sau Tiếu Mạn Sinh đi lên, vẫn dùng loại giọng điệu dịu dàng khiến người ta nao lòng:
- Ta chờ ngươi ngày thứ nhất không đến, cứ nghĩ ngươi muốn hoàn thành xong bài kiểm tra mới tìm ta.
Tiếu Mạn Sinh bị loại không khí dịu dàng quỷ dị của Liên Túy dọa liên tục lùi lại. Kì Lân thú càng sợ hãi rúc bên chân cô.
- Ta đợi đến ngày thứ hai, ngươi vẫn không đến, ta nghĩ ngươi muốn đạt thứ hạng cao trong đợt kiểm tra này nên tìm kiếm một thú biến dị cao cấp để đem về. Sau đó...- Liên Túy cậy bản thân chân dài, hai ba bước liền đến trước mặt Tiếu Mạn Sinh:- Ngươi sẽ đến tìm ta đúng không?
"..." Không, ta muốn không bao giờ gặp mặt ngươi hơn.