Tiếu Mạn Sinh một lần nữa cảm thán vầng sáng nhân vật chính thật mẹ nó ngầu bá cháy. Nữ chính bị bọn họ đẩy ngã ba lần không chết, hai con thú biến dị Kì Lân vừa thấy Trích Tinh Vân xuất hiện liền kéo nhau dắt díu đi mất. Nhưng mà một con ôm chân Tiếu Mạn Sinh, một con ngậm Hà Kỳ Mỹ nên mặc nhiên được cho vào điểm của hai người, khi nói ra còn gây ra chấn động lớn, dù sao Kì Lân thú đâu phải dễ gặp, nghe nói chỉ cần gặp nó sẽ được ban phước lành, vạn sự may mắn. Điểm số của Hà Kỳ Mỹ và Tiếu Mạn Sinh đồng thời dẫn đầu, kém một chút là Liên Túy. Sau đó khi Hà Kỳ Mỹ tỉnh dậy, nói riêng với Trích Tinh Vân vài câu, cuối cùng lại thành người dẫn đầu về điểm số. Hà Kỳ Mỹ là ôm theo thú biến dị hệ thổ đã bắt được khi trước đến lí luận cùng Trích Tinh Vân, đòi cộng thêm điểm.
Tiếu Mạn Sinh vui vẻ đứng vị trí thứ hai, cô không có ý định đưa ra dây leo biến dị màu đỏ vẫn đang uốn éo ôm lấy cổ tay mình, nếu không vị trí thứ nhất đừng mong rơi vào tay Hà Kỳ Mỹ. Cô dẫn theo Yến Luân về kí túc xá của mình. So với điểm số, cô càng hứng thú với Yến Luân nhiều hơn.
Trong kí túc xá của Tiếu Mạn Sinh, cô dùng máy chữa thương chữa khỏi toàn bộ vết bỏng trên người Yến Luân, tìm một bộ quân phục của mình cho Yến Luân mặc. May mà dáng người của Yến Luân rất gầy, miễn cưỡng mặc vừa đồ của cô.
- Ta không ngờ là ở đây có thể nhìn thấy một người xuyên không.- Yến Luân vừa lau đầu vừa nói.
- Ta cũng ngạc nhiên giống ngươi thôi. Chỉ là... Ngươi lúc đó nói nghịch thiên là có ý gì?
Yến Luân dừng động tác trên tay, mi mắt cười không rõ ý vị. Cô thản nhiên nói:
- Ý chính là ở trên mặt chữ, có từ nào khó hiểu đâu.
Tiếu Mạn Sinh thầm nghĩ, vì khó hiểu mới phải hỏi cô nàng đấy. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng làm ra việc lớn gì, học lực cũng thường thường không bao giờ ở mức vượt trội, làm gì gắn được đến hai chữ nghịch thiên. Nghe qua đã biết là việc của mấy người bạo gan rồi, cô chỉ muốn làm một mỹ thiếu nữ an tĩnh không màng nhân sinh thôi.
- Cẩn thận cái tên hôm nay đứng cạnh ngươi đấy.- Yến Luân cảm thấy dù sao cũng đều là người xuyên không, cô liền tốt bụng nhắc nhở một chút.- Ta không nhìn thấy rõ hắn. Sát khí của hắn che kín cả quá khứ và tương lai, đồng tử kép của ta cũng không thấy rõ.
- Ngươi không cảm thấy càng phải đề phòng Hà Kỳ Mỹ hơn à? Tâm cơ á. Liên Túy có thể bẻ xương người còn cô ta có thể cười một cái mà giết người không thấy máu cơ.
Yến Luân hôm nay được Tiếu Mạn SInh bảo vệ, vẫn luôn ở bên cạnh cô, đương nhiên nhìn thấy rõ hành động của Hà Kỳ Mỹ. Cô tán thành kẻ có dã tâm, những kẻ đó mới có thể đạt được thứ mình muốn, nhưng đối với một tên có dã tâm lại thiếu kiên nhẫn càng thích khoe khoang, cô quả thực không thể nào yêu thích nổi. Loại thiểu năng này là muốn khiêu chiến khả năng chịu đựng của người khác chắc.
- Không cần quan tâm. Cô ta không làm được gì cả.
Nhìn ra sự khó hiểu của Tiếu Mạn Sinh, Yến Luân câu môi cười, từ trên bàn cầm lên con dao gọt hoa quả cắt móng tay nham nhở của mình:
- Nhiệm vụ của ta là giết cô ta.
Táo bạo đấy chị gái. Thế chị nghĩ ra được làm thế nào chưa? Chẳng lẽ ngày mai chị trực tiếp đến trước mặt xiên chết người ta à? Tiếu Mạn Sinh bồi hồi muốn nói lại thôi. Yến Luân lần đầu đối chọi với nhân vật chính, đâu có kinh nghiệm xương máu như Tiếu Mạn Sinh. Nhân vật chính, cái loại này đấy, xương mà không cứng một chút thì không đánh lại được đâu. Nhưng mà nghĩ lại cô liền nuốt lại lời khuyên răn, dù sao cô cũng ở đây, hai người xuyên không lại đấu không lại nhân vật chính nữa sao. Chỉ là cô vẫn nhớ thương, giết một nhân vật chính, sau đó có cơ hội giết nốt nam chính càng tốt. Cái kiểu đồng tử kép không nhìn rõ Liên Túy vẫn khiến cô lo lắng không thôi, cứ nghĩ đến tên đáng sợ đó là cảm thấy ê cả răng.
- Nhưng mà... Sao ta thấy ngươi đeo lắm còng trên người vậy? Bệnh à?
Từ khi trở về, vòng kim loại bị Dương Viễn đeo trở lại cổ của Tiếu Mạn Sinh, còn cái còng bạc cô vẫn đeo từ trước. Chỉ có còng chân mà Liên Túy đưa, cô khóc nháo làm loạn một hồi, hắn cuối cùng vẫn là thu hồi lại, không ép cô nữa. Nghĩ lại mới thấy, thật ra Liên Túy vẫn còn có tình người, từ lúc gặp gỡ đến giờ, một vài việc cô không thể hiện ra thì thôi nhưng chỉ cần cô tỏ ra không thích hắn liền dọn dẹp thứ đó biến khỏi mắt cô. Ví dụ như chuyện chiếc còng này, lại ví dụ như Hà Kỳ Mỹ.
- Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Ngươi không hiểu đâu.
Yến Luân hiểu mấy lời này nghĩa là, vì nhiệm vụ mà hi sinh bản thân. Cô vỗ vai Tiếu Mạn Sinh, an ủi:
- Vì để sống sót, không dễ mà.
Ờ, nhất là khi nam chính luôn muốn bẻ