Trong kịch tình, cao trào của truyện chính là lúc nữ chính bị túm lên chiến trường để đe dọa nam chính. Nhưng mà hiện tại nữ chính mới là học sinh năm nhất, quăng lên chiến trường một mình thì cũng lộ quá rồi, vậy nên học viên toàn bộ đều được chuyển đi.
Lần này, Liên Túy không để ý đến nữ chính, cũng không ai đánh ý đồ lên cô ta cả. Nhưng mà, người bị quăng lên chiến trường lại là cô.
Tiếu Mạn Sinh thu dọn đồ đạc cùng học viên khác bước lên phi thuyền tỏ vẻ: Fine :)
Phi thuyền bay trong ba ngày mới đến được rìa ranh giới sinh sống của nhân loại, nơi trùng tộc đang tấn công. Trùng tộc chính là sinh vật ghê tởm khiến người khác buồn nôn. Giả dụ như trước mặt bạn có một con sâu nhỏ toàn thân trơn bóng, màu sắc trắng gần như trong suốt đến độ có thể nhìn thấy bộ phân bên trong, lúc đó bạn có thể mặt không đổi sắc đập nó chết dí.
Nhưng mà, trùng của trùng tộc, mỗi con ngoại trừ vẻ ngoài ghê tởm không thay đổi, kích thước to lớn đến năm, sáu mét. Được rồi, có thể tự thôi miên bản thân đó là một tảng thịt di động, một tảng thịt uốn éo không xương trườn trên đất và có một cái miệng với răng nhọn phủ kín... Ờ.
Không thể chấp nhận nổi chính là loại trùng tộc này còn tự sản sinh ra một loại dịch nhầy bao bọc mình. Dịch nhầy vừa ăn mòn được vừa bốc ra mùi vị hôi thối. Đây rõ ràng là tra tấn cả thể xác và tinh thần. Đã có một vị Liên tướng quân ra chiến trường về, quả quyết mà nói trước kênh truyền hình trực tiếp rằng:
- Thằng nào chế tạo cơ giáp dám ăn bớt ăn xén của lão tử thêm một bộ phận lọc không khí nào nữa, lão tử sẽ lấy cơ giáp ra chọi nó.
Lời nói ra lớn mật thế nào, khiêu khích bao nhiêu. Cuối cùng, người tu sửa cơ giáp của Liên tướng quân nghe được, dây thần kinh chịu đựng đứt phựt.
Lần sau ra chiến trường, Liên tướng quân phát hiện ra cơ giáp của mình vậy mà bị dỡ hết bộ phận lọc không khí, cay cay đắng đắng chìm nổi trong mùi hôi thối của dịch nhầy suốt một tháng đánh nhau ở chiến trường. Liên tướng quân vinh quang bị tổn thương khứu giác nặng nề, đành phải nghỉ đánh về hưu, truyền chức cho con trai. Không chỉ khứu giác tổn thương, tâm lí cũng sụp đổ, khi về nhà thỉnh thoảng như còn ngửi thấy mùi hôi thối đó bốc ra đâu đây.
Huyết án từ một chất dịch nhầy.
Tiếu Mạn Sinh đến nơi đóng quân vẫn chưa vội ra chiến trường soát độ tồn tại với trùng tộc. Vậy nên cô cũng chưa gặp Liên Túy. Phải đến hai ngày sau, ở lần tập hợp đầu tiên Tiếu Mạn Sinh mới nhìn thấy Liên Túy. Hắn mặc quân trang màu đỏ của khoa chỉ huy, sau lưng khoác hờ một áo khoác lông, thời tiết chuyển lạnh, hắn mặc như vậy cũng là bình thường. Chỉ là dáng người hắn vốn