- Đây... Đây quả thực là kì tích. Trị số này đúng là tinh thần lực.
- Rõ ràng là tinh thần lực. Trị số cao như vậy sao.
- Cư nhiên có người điều khiển được tinh thần lực để chiến đấu.
Trong phòng họp xôn xao ầm ĩ tiếng thảo luận. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn máy quay phát lại tràng cảnh chiến đấu trên chiến trường.
Trên màn hình, bóng người con gái mảnh mai như gió thổi là bay. Cô từ trong lồng ngực lấy ra khăn giấy Dương Viễn đã chuẩn bị từ trước cho mình, che miệng, ho ra một ngụm máu. Tinh thần lực đồng thời xé dọc một con trùng tộc ý đồ tấn công cô làm đôi. Dương Viễn không có ở tại mặt trận này, hắn được điều đến nơi khác vậy nên không hề biết chuyện xảy ra ở đây.
- Mấy tên khốn ngu xuẩn các ngươi, đầu óc làm từ bã đậu à? Các ngươi mẹ nó không thấy tình trạng cơ thể Dương Thuần sao? Còn không mau cho người đưa em ấy về.
Trong tiếng trầm trồ của hội nghị, người duy nhất lo lắng cho an nguy của Tiếu Mạn Sinh chỉ có Liên Túy. Nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không rảnh tay, so với tất cả, áp lực chả Liên Túy là lớn nhất, một mình hắn xung phong dẫn đầu đâm thẳng vào ổ trùng, hiện tại xung quanh đâu đâu cũng là trùng tộc, hoàn toàn không thể rút lui. Dù trong hoàn cảnh đó, hắn vẫn phân ra một phần tâm tình chú ý đến hội nghị, chỉ chăm chăm chú ý tin tức của Tiếu Mạn Sinh, nghe thấy bàn hội nghị càng nói càng khó nghe lập tức chửi rủa.
Nam thần lãnh đạm cảm thấy cực nóng nảy. Nếu không phải bị vây, hắn nhất định sẽ phải đem não mấy lão già này ra ngâm dung dịch tẩy trắng rồi dùng bàn chải chà cọ mới thông minh lên được.
- Liên tướng quân, ngươi cũng không cần phải quá khích như vậy, dù sao Dương gia chủ còn chưa nói gì... Phải không?
Dương gia chủ không ai khác chính là cha của Dương Thuần Dương Viễn. Nghe thấy có người hỏi, Dương gia chủ trầm mặc một chút sau đó chính khí lẫm liệt mà nói:
- Đây là con gái cả của Dương gia, Dương Thuần. Dù cho từ nhỏ thân thể ốm yếu nhưng để cống hiến cho đất nước, để tiêu diệt trùng tộc, cho dù có phải hi sinh gấp vạn gấp ngàn lần cũng không sao.
Người xung quanh vỗ tay rần rần. Liên Túy trợn mắt, hung hăng mài hàm trăng của trùng tộc, chửi thề một câu liền ngắt kết nối. Nói với mấy lão già này nữa liền không chịu được. Vạn vật đều có giới hạn chỉ có độ vô liêm sỉ là không có điểm dừng.
Giữa lúc Dương gia chủ tính toàn gọi người lén viết một bài báo tôn vinh người của Dương gia có công cứu nước, một tiếng nói âm dương quái khí vang lên:
- Con gái cả Dương Thuần? Ta tưởng Dương gia chỉ có một đứa con trai là Dương Viễn.
Dương gia chủ có chút mất hứng, cũng không phải không chột dạ. Ông ta là lão cáo già, mặc dù có chột dạ cũng nhanh chóng đáp trả:
- Đường gia chủ đâu cần phải quan tâm chuyện Dương gia, nghe nói con trai ngươi cũng ở ngoài chiến trường đó.
Đường gia chủ có một người con trai duy nhất là Đường Túc, báu vật của Đường gia. Trong phòng hội nghị mạch