Tiếu Mạn Sinh nghe thấy, suy đoán có lẽ người dân của Biên Hòa trấn thật sự đã làm ra việc gì đó khiến cho Tần Minh Tu cũng không cứu được. Dù sao thì hắn trước kia cũng là một cảnh sát, không phải bất đắc dĩ, hắn sẽ không bỏ rơi người dân vô tội đâu.
Tiếu Mạn Sinh cược một chút tam quan rơi rụng còn lại vào nhân phẩm của Tần Minh Tu.
Lúc này, Tần Minh Tu đã đi vào, hắn vẫn giữ vẻ ngoài của Diễm Tuyết Quân, ngồi xuống bên cạnh Tiếu Mạn Sinh. Có lẽ do tiếp xúc quá quen thuộc với cô ở bộ dạng của Diễm Tuyết Quân, hành động của hắn hiện tại cũng buông thả hơn nhiều. Hắn đem một viên đá đặt vào lòng bàn tay của Tiếu Mạn Sinh, nói:
- Giữ nó trong người sẽ không thấy lạnh nữa.
Nhiệt độ từ hòn đá nhanh chóng lan ra toàn thân cô. Tiếu Mạn Sinh cảm thấy chân tay tê cứng dần có lại cảm giác. Cô áp hai tay vào mặt viên đá, trầm mặc ngồi tại chỗ chờ thân thể ấm lên.
Mà Tần Minh Tu dường như chẳng có chút cảm giác lạnh nào, hắn nằm nhoài trên giường băng, trâm cài được tháo tóc dài đen nhánh xõa ra, rơi trên nền băng trắng trong. Bờ môi mỏng không biết là vì lí do gì mà có chút tái nhợt.
Cả hai người chẳng biết nên mở lời trước thế nào, cuối cùng lại cùng nhau im lặng.
Tiếu Mạn Sinh là người phá vỡ không khí im lặng trước:
-Tôi có thể... Trở về được không?
Đã sắp hết ngày, cô còn ở lại đây nữa mới là ngu, còn định nằm trên giường hắn ngủ nữa sao?
- Em muốn đi đâu?- Tần Minh Tu nhếch môi.- Về nhà sao?
Nhà? Tiếu Mạn Sinh chưa bao giờ nghĩ đến. Cô không có nhà, đúng hơn là không thể trở về nữa rồi.
- Ở lại đây đi. Được không?- Tần Minh Tu buông lời dụ dỗ.
Khác với hai thế giới trước, Tần Minh Tu trước kia là chó điên gặp người là cắn, bây giờ hắn trong mắt cô vẫn là chó nhưng là con chó nhà vừa ngoan vừa hiền, còn thỉnh thoảng thích làm nũng. Xem ra mỗi một thế giới, Tần Minh Tu lại có một tính cách khác nhau, chỉ là hai cái thế giới kia thiết lập nhân vật quá biến thái nên cô mới bị hố vậy thôi.
- Tôi không quen biết ai tại thế giới này cả, mở mắt ra chỉ thấy tuyết trắng trải dài, may mắn lắm mới tìm được em. Đừng đi, được không?
Tần Minh Tu hơi cúi đầu, mi mắt rũ xuống nhìn thoạt như một thiếu nữ u buồn. Vốn dĩ vẻ ngoài đã nhỏ nhắn, lúc này càng thêm lung lạc nhân tâm. Tiếu Mạn Sinh đưa tay gãi đầu, cô không nỡ từ chối thẳng thừng, chỉ quanh co nói:
- Tôi không chịu được lạnh.
Tần Minh Tu hơi nháy nháy mắt, mi liễu rung lên, hơi nước trong hốc mắt bốc lên, hai giọt nước mắt đã tí tách rơi xuống.
Má nó...
Buổi tối hôm đó, Tiếu Mạn Sinh im lặng ôm theo viên đá sưởi ấm, nằm trên giường băng suy nghĩ nhân sinh khôn lường. Đang suy nghĩ nhập tâm, một cánh tay từ dưới giường thò lên, yên lặng nắm lấy bàn tay cô. Người kia giống như một đứa trẻ trộm làm điều xấu, chỉ dám chạm nhẹ vào cô, không dám làm ra hành động gì quá