Tiếu Mạn Sinh ngủ một giấc rất ngon, thiếu điều ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy nữa thôi. Mà Tần Minh Tu dường như vẫn luôn túc trực bên cạnh giường. Thấy cô tình, hắn nở nụ cười thường trực. Hôm nay hắn không còn giả làm Diễm Tuyết Quân nữa, chắc là sợ cô nhìn nhiều thấy nhàm chán, vậy nên liền khoác lên lớp da của nam chính Nam Khinh Vũ lên. Một người đàn ông ngũ quan như ngọc, đôi con ngươi như hắc thạch, môi mỏng mắt phượng, quả thực là dung nhan tuyệt thế.
Tiếu Mạn Sinh đờ đẫn hai giây, dùng tay vuốt mặt để tỉnh táo, tâm trạng nặng nề.
Nhìn thấy tên mà mình từng giết đang ở trước mặt, bảo cô bình tĩnh được sao.
- Hôm nay em muốn đi đâu?- Tần Minh Tu ngỏ lời.
- Cái tượng Hoa Thần gì đó ấy. Tôi muốn đến xem nó.
Tần Minh Tu cau mày tỏ vẻ suy nghĩ, đến khi Tiếu Mạn Sinh tưởng hắn sẽ từ chối, hắn lại chần chừ nói:
- Hẹn hò ở miếu thờ có chút không đúng lắm... Nhưng nếu em muốn tôi cũng không ngại.
Hẹn hò?!
Tiếu Mạn Sinh cười lạnh.
Thằng thần kinh.
Nhưng mà là một thằng thần kinh có vẻ ngoại đẹp đến không nỡ đánh. Tiếu Mạn Sinh đầy lòng vị tha nghĩ, nhịn.
Miếu Hoa Thần là do người dân lập nên từ khi mới kéo đến đây định cư, rất đơn sơ, chẳng khác gì một mái nhà tranh bình thường, khác ở chỗ được đặt thêm một bát hương bằng đồng, chân hương cắm đầy, còn phủ một lớp bụi cho thấy đã lâu không người cúng bái.
Tiếu Mạn Sinh men theo chân núi đi đến đây, chỉ thấy nơi này không có lạnh lẽo như trên đỉnh núi, vậy nhưng luôn mang theo một loại không khí âm trầm quỷ dị, khiến người khác không rét mà run. Tiếu Mạn Sinh nhìn bao quát xung quanh, xác định ngoại trừ hai người thì không còn sinh vật sống nào khác, lúc này mới bắt đầu nhìn lên chiếc tượng đá sừng sững giữa miếu thờ.
Tượng đá xanh mượt mà, từng đường nét khắc họa tỉ mỉ như thể hiện thái độ nhung nhớ của người làm ra. Vì được đặt trên bục đá mà bức tượng chỉ cao hai, ba mét trở nên càng cao lớn. Tiếu Mạn Sinh đỡ gáy ngước nhìn, chỉ thấy tượng đá chạm khắc một người con gái độ tuổi hai mươi, mặc trang phục đơn giản, một tay nâng cành hoa, một tay kết Phật ấn, khóe môi ngậm ý cười. Đuôi mắt nàng ta điểm một nốt ruồi vừa diễm lệ vừa lẳng lơ lạ thường. Đôi mắt dù không hề điểm màu sắc nhưng lại rất có thần, giống như một người sống đang cong mi mắt cười dịu dàng.
Tiếu Mạn Sinh cắn ngón tay, nhìn ngắm khuôn mặt bức tượng, ánh mắt lại nhìn qua Tần Minh Tu, ánh mắt chuyển qua lại giữa hắn và bức tượng.
Tần Minh Tu nở nụ cười dịu dàng:
- Nguyên mẫu của Hoa Thần chính là mẹ của Diễm Tuyết Quân.
Vậy nên khuôn mặt của bức tượng Hoa Thần này giống như đúc Diễm Tuyết Quân là không thể tránh. Tiếu Mạn Sinh "à" một tiếng, cô tưởng rằng lại bóc ra được thêm một thân phận nào của hắn nữa. Chẳng hiểu sao mà trong lòng cô lại dâng lên chút thất vọng.
- Nàng tên Mai Lăng Giang, vốn là công chúa của Bích Quốc, sau này vì khó sinh mà qua đời. Ma Quân hận hai đứa con của mình muốn chết, lại ngày đêm nhớ mong người nương tử của mình, vậy nên trong một lần, khi đến núi Diễm Tuyết để vất con gái mình lại đây, ông ta mới khắc ra bức tượng này.
Tiếu Mạn Sinh nghe ra được trong câu nói đều đều không chút tình cảm của Tần Minh Tu vậy mà xen lẫn chút oán giận, giống như là hắn chỉ là người ngoài cuộc, vậy nhưng bị tình cảm của Diễm Tuyết Quân_Người bị