Tiếu Mạn Sinh lần nữa tỉnh dậy đã là vào hai ngày sau. Cô mở mắt ra liền nhìn thấy Dịch Quân đang ngồi cạnh giường nhìn cô chăm chú, thoáng chốc mồ hôi lạnh liền túa ra, thử nghĩ xem khi bản thân đang ngủ liền cứ có người cứ dõi theo mình không chớp mắt lấy một cái ai mà chịu nổi cơ chứ.
Dịch Quân phát hiện Tiếu Mạn Sinh tỉnh cũng không có tỏ ra vui vẻ đỡ cô dậy, hắn vẫn trầm mặc nhìn cô. Một người ở trên giường, một người ở cạnh giường cứ như vậy mắt đối mắt. Không khí này dường như có chút không ổn, Tiếu Mạn Sinh tinh tường cảm nhận được Dịch Quân có chút thay đổi khác thường. Trước kia lúc lần đầu gặp mặt, Dịch Quân chính là dạng mỹ nam tử ôn hòa, lười biếng, tạo cho người khác có cảm giác như một người anh trai nhà bên thân thiện, có chút phúc hắc nhưng không khiến người khác chán ghét. Hiện tại, mặc dù vẫn là khuôn mặt đó, Dịch Quân lại mang cho người khác cảm giác nguy hiểm, một ánh mắt của hắn như muốn đem người khác đẩy xuống vực sâu vạn trượng.
Cô muốn nói gì đó nhưng mở miệng lại không biết bắt đầu như thế nào. Cô và Dịch Quân rời xa nhau đã hơn nửa năm. Nửa năm này không biết hắn trải qua những gì, không biết tâm tính của hắn ra sao, cô lại không phải dạng người biết nhìn mặt hiểu lòng người. Tiếu Mạn Sinh cứ chần chừ muốn nói lại thôi. Dịch Quân đặt tay lên đỉnh đầu cô xoa vuốt một hồi, cười rộ lên:
- Xa lạ ta vậy sao?
Vốn cũng đâu phải là quá thân quen chứ? Tiếu Mạn Sinh trầm mặc, câu đầu tiên hỏi hắn lại liên quan đến Diêu Man:
- Diêu Man đâu rồi?
Ánh mắt Dịch Quân lóe lên tia sáng khác lạ. Hắn ngưng lại một lúc, giống như đang suy ngẫm, một lúc sau mới trả lời:
- Chắc là về căn cứ Bạch Hổ.
Hắn hàm hồ không rõ nghĩa nói càng khiến Tiếu Mạn Sinh thêm nghi ngờ. Cô nghiêng người về phía trước, túm lấy tay áo hắn dồn dập hỏi:
- Thật sự là về căn cứ sao? Ngươi không làm gì cô ấy chứ?
Dịch Quân kinh ngạc nhìn Tiếu Mạn Sinh. Chẳng phải lúc trước cô đều tỏ vẻ đề phòng với Diêu Man sao, bây giờ lại lo lắng cho sống chết của cô ta? Vậy nhưng, Dịch Quân vẫn dùng vẻ mặt nghiêm túc trấn an cô:
- Hiện tại cô ta ở căn cứ Bạch Hổ cũng có tiếng nói nhất định, nếu như cô ta xảy ra chuyện, chắc chắn căn cứ Bạch Hổ sẽ không im hơi lặng tiếng như vậy đâu.
Đương nhiên, Dịch Quân rất không phúc hậu nuốt lại câu sau, nếu như không có người cố tình muốn áp xuống.
Tiếu Mạn Sinh dù sao cũng vừa tỉnh lại, cô cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, Dịch Quân vừa đỡ cô nằm xuống giường, hai mắt cô đã híp lại thành một đường thẳng. Tiếu Mạn Sinh trước khi hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ, không quên nhắc nhở Dịch Quân:
- Nhất định đừng động vào cô ta, có gì đợi ta tỉnh rồi nói tiếp.
Dịch Quân sủng nịch giúp Tiếu Mạn Sinh đắp lại chăn, đặt lên trán cô một nụ hôn