Tôi vẫn còn nhớ như in lời nói mẹ tôi từng nói khi tôi còn rất nhỏ " Mày đáng lẽ là thứ đừng bao giờ có mặt trên cuộc đời này ".
Khoảnh khắc mà gương mặt chán ghét cùng với vẻ căm phẫn lẫn hận thù của bà ấy, chính là một con dao nhọn cứa sâu vào tâm trí tôi tạo thành một vết sẹo lớn không bao giờ lành được.
Cha mẹ tôi từng là bạn thân thời đại học. Mẹ tôi lúc đấy lỡ sa vào lưới tình của cha tôi vì trót hâm mộ ông là người tài giỏi lẫn gương mặt đào hoa. Chính thế bà ấy đã tìm mọi cách tiếp cận ông và trong một sự may mắn nào đó... họ thật sự trở thành bạn thân của nhau.
Cứ vậy họ làm bạn mấy năm đại học, giống như hình với bóng đi đâu cũng có đôi, mẹ tôi cứ thế yêu thầm ông nhưng cha tôi lại chẳng nào hay.
Nếu thật sự không có gì xảy ra, có lẽ... biết đâu một thời gian sau bà ấy sẽ làm cho ông nảy sinh tình cảm thì sao?
Tiếc rằng khoảng một thời gian khi hai người còn mấy tháng nữa sẽ đón lễ tốt nghiệp, đột nhiên cha tôi giới thiệu với mẹ tôi cô người yêu của ông... đây cũng chính là châm ngòi cho sự khởi đầu điên cuồng ghen tuông của mẹ tôi.
Từ khi có người yêu, toàn bộ thời gian của cha tôi hầu hết dành cho người yêu ông. Không còn những buổi chiều đi lang thang khắp con phố để thưởng thức mấy món ăn ngon lành, xem mấy bộ phim mới đang chiếu rạp hay đơn giản cùng nhau đi chơi xa mấy ngày với mẹ tôi. Trong mắt cha tôi hiện giờ chỉ toàn ngập tràn hình ảnh của người con gái nào đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ tôi là một con người đầy toan tính và mưu mô, bà đã không ít lần khiến cho người yêu của cha tôi gặp những tình huống khốn đốn, khổ sở. Là kẻ thứ ba chuyên chen chân phá đám trong mấy cuộc hẹn hò của ông, làm cho cha tôi suýt từ mặt nhưng lại nể tình là bạn thân nên tha thứ. Tuy vậy, như thế không có nghĩa bà ấy sẽ dừng lại việc làm của mình, thậm chí có phần quá đáng hơn trước.
Đỉnh điểm là lúc mẹ tôi nghe tin sau khi ra trường ông ấy nhất định sẽ cưới cô người yêu đấy, bà đã tức giận đến mất trí. Không cam chịu như vậy, mẹ tôi liền lên kế hoạch... mà đến chính tôi hồi tưởng tới cũng cảm thấy... thật đê tiện và bẩn thỉu.
Nhân hôm tốt nghiệp cả lớp tổ chức liên hoan, bà ấy đã chuốc thật say cha tôi để trong đêm ấy hai người xảy ra chuyện theo ý muốn của mẹ tôi.
Đến buổi sáng hôm sau khi mẹ tôi tỉnh dậy bắt gặp gương mặt khó xử và vẻ mặt bối rối của cha khi cha tôi liếc màu máu đỏ chói bắt mắt ở giữa ga giường màu trắng. Ông khó nhọc cất lên những từ xin lỗi và hứa chịu trách nhiệm với sự trinh tiết của mẹ. Cha tôi không biết rằng bà ấy đã quay mặt đi lén nở một cười thỏa mãn và đầy đắc ý.
Cha tôi đã giữ lời hứa, liền cắt đứt liên lạc với người yêu, tiếp đấy khi hai người vừa nhận bằng tốt nghiệp đại học, ông nhanh chóng hỏi cưới bà.
Tưởng chừng đấy có lẽ là cái kết hạnh phúc đối với mẹ tôi, nghĩ mà xem... kết hôn với người mình yêu thầm suốt năm năm đại học và có đứa con trai là kết tinh của hai người... đoán chắc đây hẳn là những điều mà làm bà ấy mãn nguyện nhất.
Tuy nhiên bức ảnh gia đình hạnh phúc ảo mà mẹ gây dựng diễn bấy lâu nay cuối cùng cũng đổ vỡ.
Năm tôi ba tuổi, mẹ tôi phát hiện cha tôi ngoại tình, mà lại trớ trêu thay người mà ông ấy ngoại tình lại không ai khác chính là người yêu cũ mà năm nào ông ấy chia tay.
Ông đấy đã quỳ xuống trước mặt mẹ con tôi rồi nói " Lệ Lệ, anh xin lỗi anh vẫn còn rất yêu cô ấy. Mấy năm qua anh không tài nào có thể xóa bỏ cô ấy ra khỏi tâm trí của mình. Lệ Lệ, anh không cần em phải tha thứ cho anh nhưng... ".
" Lệ Lệ à... cầu xin em hãy buông tha anh, để anh đến bên cô ấy. Ở bên em, anh thật sự không có hạnh phúc " nói xong cha tôi liền đứng dậy cất bước quay đi, mặc kệ mẹ tôi có kêu khóc hay ôm chặt lấy cha tôi ra sao thì ông ấy vẫn không đổi ý.
Cha tôi từ khi ấy đều không bao giờ xuất hiện trước mặt mẹ con tôi nữa, nghe nói ông bán công ty của mình được một khoản tiền lớn cùng tình nhân của mình bỏ đi nước ngoài.
Trong trí nhớ bấy giờ của một đứa trẻ, hình ảnh người mẹ mà bấy lâu nay luôn nở nụ cười vui vẻ với bỗng tan thành mây khói. Giờ phút ấy trước mặt tôi còn lại chính là người đàn bà điên cuồng đập phá đồ đạc, cười lên trong tiếng khóc bi ai.
Đó