Trời còn chưa hửng sáng Vân Di đã lồm cồm bò dậy, làm nhanh công tác cá nhân, rồi khóa balo đóng cửa ra ngoài.
Vân Di xuống đến sân khu đã có vài xe ô tô đỗ ở đó. Khương Mục đang thảo luận với mấy người Vân Di chưa gặp bao giờ.
Mặc dù là buổi sớm của tiết trời mùa đông nhưng Khương Mục chỉ mặc độc duy nhất chiếc áo phông cộc tay màu xanh lá sẫm. Hình như anh vừa đi tập thể dục về, trên người Khương Mục vẫn có hơi nhễ nhại mồ hôi.
Tuy thế gương mặt anh chẳng có nửa điểm mệt mỏi, ngược lại cực kì khỏe khoắn. Chiếc áo phông bị ngấm mồ hôi đang mặc trên người của Khương Mục thấp thoáng làm lộ ra những đường cơ bắp săn chắc. Cộng chiều cao lý tưởng, mặc nhiên Khương Mục bỗng trông nổi bật nhất trong đám người ấy.
Vân Di lẳng lặng lau máu mũi đang chảy, con mắt nheo lại, dần dần sáng rực như đèn.
Sáng sớm gặp phải cảnh này... thật bổ mắt. Dậy sớm cũng không đến nỗi tệ. Quá kích thích rồi. Cuộc đời ngắm những mỹ nam đối với cô chưa bao giờ là vô vị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Hắc "..." kí chủ, mau nhặt tiết tháo.
Có lẽ cô xuống hơi sớm nên hiện giờ, chỉ có vài người có mặt. Biết sao được từ khi quyết tâm thay đổi thể lực của chủ thể. Cô đã ngậm đắng nuốt cay tạm biệt thời gian ngủ yêu thích, ngày ngày chỉ được ngủ vài tiếng để rèn luyện. Thành ra việc dậy sớm cũng là một thói quen. Chưa kể, thân thể càng ngày càng tốt lên rõ rệt.
" Chào chỉ huy " Vân Di bước tới, gật đầu chào hỏi với mấy vị kế bên, tiếp đến mới quay sang nhoẻn miệng cười với Khương Mục.
" Được rồi, mọi việc quyết là như thế. Đợi hai tiếng nữa khởi hành " Khương Mục dứt khoát kết thúc cuộc trò chuyện, ra lệnh. Đợi đám người kia đi xong, lúc bấy giờ mới liếc sang Vân Di.
" Đến rồi sao ?" thanh âm không nặng không nhẹ của Khương Mục vang lên, anh hờ hững bước qua Vân Di tiến thẳng đến chiếc xe gần đấy.
Khương Mục vừa đi vừa nói " Đến rồi thì phụ giúp mấy việc lặt vặt đi ".
" Đã rõ " Vân Di vui vẻ xắn tay áo, nhiệt tình chạy theo Khương Mục giúp anh một số công việc lặt vặt.
Nhìn người đang hăng hái phía trước, khóe miệng Khương Mục không nhịn được mà giương cao lên một chút.
Rất biết nghe lời.
Vân Di vừa giúp vừa nghiến răng ken két, động tác vì thế có chút thô bạo hơn. Đồ đạc được cô bê bị ném vào góc một cách không thương tiếc.
Mẹ kiếp, vì công lược công lược nam chính, lão nương quyết sẽ làm chân chó, sẽ từ bi không tính toán. Ngày ngày trở thành đồ đệ ngoan ngoãn, chăm chỉ của nam chính.
Nhưng thiên a~ cô thực sự rất muốn kiếm cái gì đó cho xả bằng được cục tức đang dồn trong lòng bấy lâu nay.
Tên nam chính chết tiệt, được đằng chân lấn lên đằng đâu. Chỉ cần