Vân Di lơ mơ, mở mắt tỉnh dậy. Con ngươi đảo xung quanh, phán đoán xem mình đang ở đâu. Nhìn sơ sơ, đây có lẽ là một căn nhà ở xa trung tâm thành phố.
Nhờ việc huấn luyện lâu ngày, Vân Di có thể nghe được tiếng kêu phía xa xa của một số con vật sống về đêm. Cô có thể biết được phần nào chính xác mình đang ở đâu.
Căn phòng mà cô đang ở, ngoài chiếc giường cô nằm và chiếc tủ nhỏ ở đầu giường ra thì chẳng có gì cả. Trống trơn và đơn điệu đến kỳ lạ. Thậm chí cái cửa sổ cũng không có, chỉ có cửa ra vào là con đường duy nhất thoát ra khỏi đây. Nơi này chính xác giống một cái nhà tù phiên bản nhỏ.
Sau gáy bỗng dưng truyền lên cảm giác đau nhói. Vân Di nhịn không nổi mà nhăn mặt lại.
Mẹ nó!
Khương Mục, em gái nhà anh.
Anh kích điện đánh ngất tôi cũng phải nhẹ nhàng thôi chứ! Đau chết lão nương rồi.
" Kí chủ, cô tỉnh rồi " mèo nhỏ Tiểu Hắc vội biến ra, bay xuống chỗ Vân Di " Kí chủ, cô có bị thương chỗ nào không ?".
" Đương nhiên là có rồi... " Vân Di toan ngồi dậy thì bỗng dưng cô khựng lại. Vân Di ngoái đầu, cả người hóa đá khi nhìn một cánh tay của mình đang bị còng lại. Mặt Vân Di liền xuất hiện mấy vạch hắc tuyến.
Fuck! Nam chính, anh còn làm cả thế này với lão nương luôn hả?
Tiểu Hắc "..." kí chủ, không được nói hư như thế!
Vân Di chép miệng. Thôi được rồi, thế này còn may chán, biết đâu anh ta lại xích lại cô lại tra tấn thì thật còn chết nữa.
" Kí chủ, ngay lúc nam chính đưa cô đến đây. Tôi đã lập tức hồi phục lại nhận thức cho kí chủ " Tiểu Hắc lên tiếng giải thích cho Vân Di. Tiện thể chữa trị, hồi phục vết thương cho cô.
Được Tiểu Hắc giúp đỡ, chữa trị, cảm giác đau nhức của Vân Di thoắt cái biến mất hẳn.
Hức! Đúng là cục cưng vẫn thương trẫm nhất~
Vân Di ngồi thẳng dậy, cô gắng gượng ngồi dựa vào thành tường, Vân Di quay lại nói với mèo nhỏ " Tiểu Hắc, thế hiện giờ nam chính đang ở đâu ?".
" Khương Mục bây giờ đang ở dưới tầng dưới. Cô vừa được anh ta bắt đến chỗ này. Tôi liền hồi phục lại ý thức cho kí chủ như lời co dặn. Đoán chắc rằng bây giờ nam chính cũng không nghĩ kí chủ đã tỉnh rồi " Tiểu Hắc hoàn thành xong việc chữa trị, nó ngẩng đầu hỏi Vân Di.
" Kí chủ, cô thấy đỡ hơn chưa ?".
" Đỡ hơn nhiều. Cảm ơn cưng, tôi thấy hết đau rồi " Vân Di cười, sủng nịnh vuốt đâu con mèo nhỏ.
Bây giờ tranh thủ Khương Mục đang ở dưới kia, cô phải nghĩ ra cách gì mới được.
Lần này, đúng là Vân Di cố tình để Khương Mục bắt mình đi, cố tình nghĩ rằng mình đã rơi vào bẫy của anh ta. Để thuận nước mà đẩy thuyền, làm kế hoạch cô vạch lên từ trước mà đi thêm một bước cuối cùng nữa.
Quả nhiên nam chính bị hắc hóa, biến đổi về cả nhân cách và suy nghĩ. Đúng là không thể coi thường được khi nam chính bị hắc hóa. Khương Mục làm những việc mà cô sẽ không lường trước được...
" Nhưng kí chủ đánh liều quá. Giả sử Khương Mục nhỡ may lại hại đến kí chủ thì cô biết làm sao? Kí chủ đừng quên nam chính đang bị hắc hóa đấy " Tiểu Hắc yên phận, ngoan ngoãn cam chịu cho Vân Di vuốt ve mình.
Vân Di bật cười, cô trêu chọc " Chẳng phải tôi còn hệ thống quân Tiểu Hắc chống lưng sao. Thế nên lo sợ làm gì ".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Hắc khẽ cuộn mình vào trong lòng Vân Di, " gừ gừ " mấy tiếng " Kí chủ chỉ được như thế là nhanh ".
Nhưng trong thâm tâm lại vui vẻ đến lạ thường...
Đang mải nói chuyện với Tiểu Hắc, Vân Di liền nghe thấy tiếng mở cửa lạch cạch ở ngoài. Đoán chắc Khương Mục chuẩn bị vào, Vân Di mới tạm bảo Tiểu Hắc lui về không gian. Còn mình thì chuẩn bị kế sách sẵn sàng đối mặt với nam chính...
Khương Mục bước vào, anh hơi ngạc nhiên. Không ngờ rằng Vân Di đã tỉnh. Trong giây lát, con ngươi Khương Mục hơi tối lại.
Lẽ nào... Vốn dĩ cô ta không thật sự bị đánh ngất, mà chỉ giả vờ. Với thực lực của cô ta mà dễ dàng bị anh đánh ngất như thế, thật sự có chút lạ lùng.
Không đúng!
Rõ ràng anh đã kiểm tra rất kĩ lưỡng rồi mà. Cô ta giả vờ... chẳng nhẽ anh không biết?
" Trông cô Vân không có gì ngạc nhiên lắm khi tôi bước vào nhỉ ?" Khương Mục để cốc sữa nóng ở chiếc tủ đầu giường. Anh lạnh lùng nhìn Vân Di từ trên xuống như thể đang đánh giá cô. Buông vài câu nói châm chọc.
Mặt anh không hề biểu lộ chút cảm xúc nào nên rất khó đoán Khương Mục đang suy nghĩ gì trong đầu.
Giống như anh đang chắc chắn việc mình đang làm là điều vô cùng đúng đắn vậy. Thậm chí Khương Mục chẳng cảm thấy một chút tội lỗi, hay lo lắng về hậu quả tương lai của mình gì cả. Điều anh quan tâm bây giờ là... Vân Di hiện đang thuộc quyền sở hữu của anh...
" Chỉ huy, anh đã từng dạy tôi. Trong bất cứ trường hợp nào cũng phải bình tĩnh để tìm cách giải quyết vấn đề một cách ổn thỏa nhất " Vân Di thản nhiên nở nụ cười.
Dường như lời Vân Di vừa nói xong chạm vào chiếc vảy ngược của Khương Mục. Mới một giây trước anh vẫn còn mặt lạnh tanh, vậy mà lúc này đã nổi cơn tức giận tam bành rồi.
Khương Mục vươn tay, khẽ bóp chặt cằm Vân Di, bắt mặt cô đối diện mặt anh. Tận sâu trong ánh mắt có thể thấy rõ sự tức giận hừng hực của anh.
Khương Mục gằn giọng nói " Câm miệng lại. Đừng gọi tôi là chỉ huy nữa, tôi không còn là chỉ huy của cô nữa ".
Được! Được! Không gọi thôi.
Hừ! Làm gì mà phải nổi giận với lão nương như thế?
" Anh không muốn. Tôi sẽ không gọi " Vân Di không hề nhún nhường, nhìn chằm chằm vào mắt Khương Mục không trốn tránh. Gương mặt cô nghiêm túc mà quả quyết.
Khương Mục hơi ngớ người ra, anh không nghĩ rằng Vân Di sẽ như thế. Hay đúng hơn, anh không ngờ cô sẽ có cách ứng xử vậy.
Tự nhiên trong lòng Khương Mục có nỗi mất mát dâng lên trong lòng như thủy triều. Mất một lúc lâu, không khí hai người đều dần trở nên ngột ngạt đến khó chịu. Chẳng ai thèm mở lời nói lấy một câu.
Bỗng Khương Mục bật cười lớn.
Giỏi! Giỏi lắm! Vân Di, cô giờ giỏi lắm.
Chỉ cần tôi nói như vậy, cô liền không phản ứng gì, còn coi tôi là người của cô nữa. Có người mới bên mình là không thèm để ý đến tôi nữa sao?
Vân Di... Tâm tư của cô... đã bao giờ từng đặt trên người của tôi chưa? Hay vốn dĩ từ trước đến giờ chỉ là một lời nói gió bay, không có giá trị.
" Vân Di, tôi không ngờ cô là hạng người như thế! Cô thật khiến tôi thất vọng " Khương Mục buông tay ra, đứng thẳng dậy, lắc đầu, nhìn Vân Di đầy buồn bã.
Giống như việc Vân Di đang phản bội niềm tin của cô dành cho Khương Mục vậy.
Vân Di "..." cơ mặt Vân Di không nhịn nổi mà giật giật mấy cái. Rất muốn che mặt, vô ngữ mà lắc đầu.
Thất vọng cái beep!
Tiểu Hắc! Bây giờ lão nương làm cuộc đảo chính. Đánh chết nam chính được không? Yên tâm sẽ không giết người mà chỉ hành hạ thôi.
Tiểu Hắc "..." kí chủ nhà mình lại lên cơn rồi. Cần hạ hỏa gấp. Yêu cầu kí chủ không được giết người bừa bãi, càng không được nổi lên hứng thú hành hạ người biến thái của mình...
Ha ha!
Gọi anh ta thì bị anh ta không cho. Bây giờ chiều theo ý anh ta, thì bị bảo là thất vọng.
Con mẹ nó!
Khương Mục! Anh nói có lý chút hơn có được không? Anh thế này, hỏi lão nương phải làm sao để vừa lòng anh đây?
" Được rồi! Khương Mục, tôi muốn hỏi anh vì sao lại bắt tôi đến đây? Tôi cần một lời giải thích. Tôi nhớ là không gây thù oán gì với anh mà " Vân Di hít một hơi, bình ổn lại cảm xúc muốn đánh người. Không hề lòng vòng mà vào luôn vấn đề chính. Cười vô cùng biết điều, hướng về Khương Mục, chất vấn anh.
Khương Mục không biết kiếm đâu chiếc ghế, anh từ từ ngồi xuống, bắt chân chữ ngũ, khí chất từ trước đến giờ vẫn vô cùng tiêu sái. Anh thong dong mà liếc Vân Di, nhàn nhạt phun ra hai từ .
" Vì thích ".
Vân Di "...(╯ಠ ‿ಠ)╯︵┻━┻...".
Mẹ kiếp! Lão nương là cái thứ sở thích của anh đấy à?
Lão nương nhớ không nhầm anh là kẻ cuồng M mà. Sao chưa gì biến đổi thành S rồi?...
" Vân Di... Tôi hỏi cô, tại sao lại rời khu huấn luyện ?".
Trong lúc Vân Di âm thầm đang nổi trận lôi đình, thầm lôi tên Khương Mục chà đạp nghìn lần, thì bất giác anh lên tiếng hỏi cô.
Vân Di ngẩng đầu lên, bắt gặp Khương Mục đang nhìn mình. Ẩn sâu trong đấy, Cô biết, Khương Mục đang cất chứa bao suy tư, trăn trở. Muốn nói nhưng lại khó diễn tả thành lời.
Bởi vì lão nương lười chứ sao.
Thế là mấy lời nói trong đang định thốt lên thành tiếng làm cô ngậm ngùi lại phải nuốt vào.
Vân Di thở dài, mặt thoáng ảm đạm. Cô nhỏ giọng nói, không dám đối mặt trực tiếp với Khương Mục " Anh thật sự muốn biết ?".
" Đúng! Tôi muốn biết lý do..." là do tôi đối xử cô không tốt hay vì... cô không còn tình cảm với tôi nữa? Nên cô... muốn vứt bỏ tôi.
Vân Di im lặng một chút, lấy hết can đảm, rụt rè nói " Anh biết không... Đối với một người hơn hai mấy tuổi đầu như tôi. Đột nhiên lần đầu tiên giết người. Vẫn biết là vì lợi ích của nhân loại... ".
" ...Nhưng Khương Mục! Tôi... sợ lắm. Lý thuyết chỉ là lý thuyết... Làm sao...làm sao không sợ được cơ chứ ".
Vân Di bắt đầu khóc, giọt nước mắt cô lăn dài trên má, khuôn mặt diễm lệ bỗng thoáng chốc vạn phần bi thương và sợ hãi. Vân Di cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể, cô nói tiếp.
" Tôi sau khi thực hiện xong nhiệm vụ mật... đã bị tâm lý trầm trọng. Tôi... đã giết người ư? Tại sao tôi lại làm thế? Họ đáng bị như thế sao ?" Vân Di như hồi tưởng một cơn ác mộng nào đó, tâm trạng cô trở nên hoảng loạn.
Vân Di cúi gằm đầu xuống, lấy hai tay ôm chặt đầu. Cả người đều căng cứng, co rút lại, thu mình vào một góc giường. Cô òa lên khóc nức nở.
Trông Vân Di lúc này thật mong manh, yếu đuối đến đáng thương
Khương Mục sững sờ, nhìn nữ nhân mình thầm thương đang đắm chìm trong đau khổ, tự dưng dâng lên nỗi xót xa. Anh đờ người ra, không biết làm thế nào tiếp theo.
Khuôn mặt lúc này của Vân Di... anh chưa từng gặp bao giờ. Trước đến nay, anh toàn thấy được vẻ mặt vui vẻ mà nghịch ngợm láu cá hoặc dáng hình nghiêm túc của cô.
Không ngờ rằng, nữ nhân mà anh nghĩ lúc nào cũng kiên cường, lại có phút giây yếu lòng như vậy. Hóa ra từ trước giờ cô toàn phải gồng mình lên chứng minh bản thân cho anh thấy.
...Tại anh, tất cả tại anh.
Nếu anh không quá chấp niệm muốn cô ở cạnh mình thì Vân Di đã không bị ép tham gia vào nhiệm vụ khó khăn này. Để rồi đẩy cô vào hoàn cảnh bế tắc như bây giờ... Là do sự ích kỷ, tính chiếm hữu ngu ngốc này đã làm hại Vân Di...
" Khương Mục... tôi mệt mỏi lắm! Mấy người đấy chết... là do tôi. Do tôi đúng không ?" Vân Di ngước con mắt đỏ hoe vì khóc của mình lên nhìn Khương Mục. Giọng cô nghẹn ngào, nấc lên từ tiếng nho nhỏ.
" Kí chủ, tốt lắm. Độ hảo cảm của Khương Mục đang tăng. Cố lên một chút là hoàn thành mục tiêu " Tiểu Hắc trong không gian liên tục cổ vũ. Trong lòng vô cùng sốt ruột. Mong kí chủ hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh để quay về hệ thống với nó.
Được cục cưng nhỏ báo tin vui, đang hết lòng ủng hộ cô trong không gian. Vân Di càng có xu hướng khóc ngon lành hơn. Càng có xu hướng thu người lại, như đang cố gắng bảo vệ mình.
Nếu không phải Tiểu Hắc quá quen thuộc kí chủ của mình. E rằng, nó cũng sớm bị biểu cảm tuyệt vọng cùng với hành động hoảng loạn của kí chủ làm cho tin đó là thật. Thế mới nói, hiểu kí chủ chỉ có thể là Tiểu Hắc mà thôi.
Vân Di đang khóc nức nở, bỗng dưng Khương Mục bước đến.
Anh vươn tay, nâng gương mặt đang lem nhem