Vân Di đang mơ màng ngủ, chợt cảm nhận được một vật lạnh nào đó đang chạm vào cổ chân mình, cô giật mình mở mắt mà bật dậy.
Vân Di lập tức co chân lại, cả người đều căng cứng, trên trán lấm tấm mồ hôi, mặt tái xanh, hơi thở có mấy phần gấp gáp.
Trong màn đêm bao trùm cả căn phòng, nương tựa được ánh sáng trăng hắt qua khe của tấm cửa sổ, Vân Di cố gắng lấy lại điểm tiêu cự vốn có. Con ngươi cô sáng lên, dáo dác đảo khắp xung quanh, ẩn ẩn là sự cảnh giác cao độ trước thứ gì đó chưa được xác định kia.
Vân Di khẽ cắn cánh môi mỏng. Vừa rồi nếu không phải vì bị thứ đấy tác động từ bên ngoài thì Vân Di đã bị cái mộng kia giết chết rồi.
Mẹ kiếp!
Vân Di không nghĩ rằng bây giờ nam chính lại tấn công cô cả trong giấc mộng thế này. Tưởng rằng dạo gần đây nam chính im hơi lặng tiếng, chắc hẳn là bỏ quên nương tử của mình rồi!
Ai ngờ được là đang âm thầm mang cho cô nhiều điều mới mẻ, bất ngờ hơn.
Tên Phỉ Thiên này đúng là không bao giờ cho lão nương thất vọng mà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Di ngẫm lại những gì mà mình mơ thấy, bàn tay bất giác đưa lên cổ vuốt nhẹ mấy cái, gạt đi cái cảm giác đầu mình lìa khỏi cổ trong mơ. Đồng thời thoát ra hình ảnh gương mặt biến dạng như quỷ của Phỉ Thiên trong đâu, sống lưng không nhịn được mà hơi lạnh.
Cô bỗng bật cười thành tiếng, đôi mắt bỗng ánh lên tia quỷ dị.
Quả là kiểu tra tấn tinh thần… lão nương đây thật phải mất thời gian một chút để quen dần mới được...
Vân Di vuốt mặt một cái, cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng mấy tốt của mình lại. Bình tĩnh mà xem xét vật lạ mà đã kéo cô ra khỏi cơn ác mộng kia…
Vân Di mặt mày không chút cảm xúc nào nhìn vào khoảng không nhất định.
Mất một lúc cơ miệng Vân Di mới giật mấy cái, đôi lông mày nhếch lên, nụ cười trên môi vẫn không tài kéo xuống được. Vân Di lấy tay che mặt, thật không biết lúc này biểu lộ thế nào cho đúng.
Thiên a~
Chắc gần đây thấy cô đang vô cùng rảnh rỗi nên quyết định cho cô vài điều thú vị bất ngờ đây ấy hả?...
Tiểu Hắc đang xử lý đống tài liệu chất cao hơn núi của máy tính chủ giao, liền nghe thấy thông báo động của hệ thống liền không quản mà vội hóa thành mèo đen thoát ra khỏi không gian hệ thống.
Vì do dạo này phải làm khá nhiều việc thay cho máy tính chủ nên Tiểu Hắc không nào quan sát Vân Di thường xuyên được. Thế nên nó mới cài một bộ cảm ứng thông báo, chỉ cần kí chủ hơi gặp một chuyện gì đấy, thông báo sẽ lập tức báo cho Tiểu Hắc.
“ Kí chủ! Cô ổn chứ? Có chuyện gì sao?” bé quản gia shota hớt hải xuất hiện trước mặt Vân Di.
Vân Di bóp trán, lắc đầu đầy chán nản, cô thở dài lấy một hơi, mắt hất ra hiệu lên phía trước. Có chút buồn cười mà lên tiếng.
“ Cục cưng tự xem đi! Thế này xem tôi có ổn không ?”.
Tiểu Hắc theo hướng của Vân Di mà xoay người lại…
Trước mặt nó là vô vàn những hình hành hài quỷ dị, mùi âm khí nặng nề đến mức cảm giác có thể đè ép bất cứ sinh vật sống nào, tất cả bao trùm kín hết cả căn phòng. Tưởng chừng như đang muốn xông lên cắn nuốt đối phương, ánh nhìn dáo dác như nhìn con mồi, đều không hẹn nhau mà chằm chằm nhìn Vân Di không rời.
Tiểu