“ Vân Di, muội về bao giờ thế ?”.
Vân Di đang cuốc đất trồng rau, chợt nghe thấy tiếng nam nhân ngay sau lưng. Cô dừng tay, ngẩng đầu quay lại.
Chỉ thấy trước mặt là một nam nhân có gương mặt ưa nhìn, vận trên người bộ vải bố, tóc búi cao vô cùng tự nhiên không quá cầu kỳ, làn da hơi rám nắng chắc do làm việc ngoài trời khá nhiều. Thoạt nhìn có vẻ khỏe khoắn. Y đứng cạnh hàng rào, nam nhân ấy đang nhìn cô cười, trên tay xách một miếng thịt lớn.
Ai đây?
Vân Di trong giây phút hơi ngẩn người nhưng giây sau liền thu liễm lại, cười hì hì với nam nhân kia.
“ Chào Bách Nhiên ca ca, ta cũng vừa về mấy hôm trước thôi. Cũng chưa kịp sang hỏi thăm bá phụ và bá mẫu được, thật có lỗi quá !”.
Bách Nhiên tùy ý phẩy phẩy tay “ Đừng để ý quá làm gì, nay ta có mang chút đồ ăn đem biếu nãi nãi muội ”.
Vừa nói, Bách Niên vừa dơ miếng thịt lên, cười sảng khoái với Vân Di.
“ Ấy chết! Thật cảm ơn tấm lòng của Nhiên ca ca quá. Mời huynh vào nhà ” Vân Di cười ngượng ngùng, vội để cất gọn cái cuốc xuống, ra hiệu cho Vũ Gia bên cạnh đó chuẩn bị trà đón khách…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vị khách có tên là Bạc Niên này thực chất là bạn thanh mai trúc mã của chủ thể, hơn chủ thể hai tuổi. Cũng chính là nam nhân chủ thể yêu say đắm, một mối tình mà đến khi chủ thể trút hơi thở cuối cùng mà vẫn còn vương vấn.
Vân Di nhâm nhi chén nước, nhìn y đang cười vui vẻ đáp lời Vân Thư. Cô cũng hiểu một phần nào chủ thể lại say mê Bách Nhiên như vậy.
Nếu nói trong ở vùng nông thôn thế này thì khuôn mặt của Bách Nhiên cũng thuộc dạng dễ nhìn, mặc dù không gọi là quá đẹp nhưng khiến cho đối phương vô cùng có thiện cảm lớn.
Chưa kể y cũng là người hay biết quan tâm giúp đỡ người khác nữa, thêm việc gia đình Bách Nhiên thuộc gia đình có chút khá giả nên việc nữ nhân nào cũng muốn Bách Nhiên để ý cũng không phải chuyện quá xa lạ.
Bách Nhiên lại không quá để ý việc gia đình chủ thể là pháp sư nên hai người từ nhỏ đã là bạn tốt của nhau, bao nhiêu việc khó toàn là Bách Nhiên giúp đỡ chủ thể. Chính thế chủ thể mới phải lòng Bách Nhiên sâu nặng như vậy...
Vân Di tặc lưỡi, quan sát y thêm một lát nữa, lúc sau liền dời mắt đi. Cuối cùng đưa ra nhận xét, xem ra Bách Nhiên cũng có tình cảm với chủ thể thì phải.
Nhìn xem!
Ánh mắt mà y nhìn Vân Di cũng đã đủ hiểu rồi. Xem ra cũng chưa biết chuyện cô gả đi.
Biểu hiện rõ thế mà chủ thể không nhận ra cũng tiếc thật. Biết đâu chủ thể để ý kĩ chút thì có thể nhận ra tình cảm Bách Nhiên dành cho nàng ấy.
Mà… việc đấy cũng chẳng phải việc của cô….
Do việc Vân Thư quá hiếu khách, thêm việc Bách Nhiên là người khá thân thuộc với gia đình chủ thể nên liền giữ Bách Nhiên ở lại mời cơm với bà và Vân Di .
Y vui vẻ nhận lời ngay, chắc hẳn đây cũng chẳng phải lần đầu...
Chiều đến, Vân Di cũng nhân không có việc nên cũng muốn lên núi săn chút đồ ăn dự trữ cho Vân Thư. Tính trên đầu ngón tay thì còn vài ngày nữa cô rời khỏi đây nên cũng muốn làm vài việc.
“ Nãi nãi, con lên núi săn vài con thú để người ở nhà dùng dần ” Vân Di đeo giỏ lên vai, bỏ thêm vài dụng cụ cần thiết vào trong, vuốt ve kim xà mấy cái rồi tùy ý cho nó trườn vào ống tay áo cô.
Vân Di quay đầu bảo Vũ Gia “ Ngươi chịu khó ở đây chăm sóc nãi nãi giúp ta ”.
“ Vân Di, đợi ta ” Bách Nhiên vội vàng đứng dậy, liền bị Vân Di ngăn lại.
“ Nhiên ca ca, huynh cứ ở đó với nãi nãi ta đi. Ta không dám phiền huynh, ta đi rất nhanh rồi về thôi ”.
“ Muội khách sáo gì chứ. Chẳng phải trước giờ cũng toàn là ta đi cùng muội sao. Đi, ta đi với muội ” Bách Nhiên ra vẻ không vui, trực tiếp loại bỏ đi lời từ chối của Vân Di.
“ Tiểu thư, không được. Trai đơn gái chiếc ở cùng nhau là điều không thể chấp nhận được ” Vũ Gia thấy Bách Nhiên nhất quyết đi theo Vân Di không rời. Vũ Gia nhất thời kích động, quên mất Vân Thư người mà nàng ta kiêng kị nhất đang cạnh bên. Vũ Gia phản đối quyết liệt.
Nàng ta sợ rằng, nếu không có nàng ta ở Vân Di và Bách Nhiên sẽ làm ra chuyện